[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1813: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 7

Chương 1813: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 7Chương 1813: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 7
Tống Ngọc Thư vẫn đang bận việc, cô ấy còn không ngẩng đầu lên: "Em chú ý an toàn nha.”
"Em biết rồi."
Thẩm Mỹ Vân nhân lúc mấy người Lương Chiến Bẩm đang họp bàn bạc, xách túi đậu phộng và hạt dưa chạy tới vị trí bên ngoài Thanh Sơn.
Bây giờ Thanh Sơn được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng sắp tan chảy, nên có một chút hơi lạnh thổi vào mặt.
Nếu không phải tới tìm khi Ma Các, Thẩm Mỹ Vân cũng sẽ không tới đây giờ này.
Thực sự đi một mình vào trong rừng sâu núi thẳm với trời lạnh đất tuyết như vậy, thật sự là rất sợ.
Sau khi cô tới nơi, cô nhìn khắp nơi, rồi lấy cái còi đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau khi cô thổi lên, thổi liên tiếp ba tiếng còi.
Nhưng mà, cô đợi rất lâu, đều không đợi được khỉ Ma Các, Thẩm Mỹ Vân còn tưởng là hôm nay đối phương không ở đây, còn định đợi thêm một lát, nếu nó vẫn không tới, thì cô sẽ về.
Nó đi khập khiễng, nhào tới Thẩm Mỹ Vân chỉ về chân của mình: "Đánh nhau, đánh thua rồi, bị gãy rồi."
Tuyết băng trượt qua người của nó, đương nhiên là có vẻ tiều tuy và gian khổ.
Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy con khỉ Ma Các này, đối phương đều rất lạnh lẹ, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và gian khổ như thế này.
Thẩm Mỹ Vân vô cùng kinh ngạc.
"Khỉ Ma Các?"
Khỉ Ma Các nhìn Thẩm Mỹ Vân và khẹc khẹc hai tiếng: "Thú hai chân, cô tới rồi."
Chỉ là, lúc cô chuẩn bị rời đi, một con khỉ Ma Các khập khà khập khiễng kéo bụi cây đi tới.
Bản thân Khỉ Ma Các không phát giác được, trong mắt của nó vô cùng thương cảm.
Nó biết rất rõ bản thân như vậy là không thể nào sống ở trên núi lớn này qua mùa xuân sang năm.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng nó gặp được thú hai chân.
"Bị đi cà nhắc rồi."
Thẩm Mỹ Vân không dám lấy tay sờ lên: "Nếu mi tin ta, thì đi với ta, ta dắt mi đi tìm bác sĩ, để kiểm tra tình hình của mi là như thế nào."
Khỉ Ma Các do dự một hồi, ngay lập tức đưa chân bị thương của mình ra, chắc là bị trật khớp rồi, một khớp xương trực tiếp trẹo ra bên ngoài lớp lông.
Cũng không biết nó đau tới mức nào.
Tuy Thẩm Mỹ Vân không hiểu nó đang nói gì, nhưng cô cũng có thể đoán được đại ý, cô suy nghĩ một hồi, bàn bạc nói: "Cho ta xem vết thương của mi được không?"
Chuyện này,
Cô rất chắc chắn, nếu bản thân không giúp đối phương, rất có khả năng khỉ Ma Các này không thể sống qua mùa đông năm nay, khỉ Ma Các bị thương rất khó trữ lương thực qua mùa đông.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Vết thương của mi không nghiêm trọng, ta dẫn mi đi tìm bác sĩ, chỉ tâm ba tháng là có thể hồi phục lại rồi, sang năm mi lại có thể nhảy lên cây được rồi."
Cũng giống như nó chưa từng rời khỏi ngọn núi lớn này vậy.
Nó chưa từng nghĩ tới.
Cô cúi đầu nhìn nó: "Khỉ Ma Các, mi đi với ta đi."
Khỉ Ma Các khẹc khẹc: "Đi theo cô?"
Đói chết cũng là một nguy cơ lớn nhất của nó. Sợ khỉ Ma Các không hiểu, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu nói lý lẽ, dịu dàng nói với nó: "Trong thời gian mi đi với ta, ta có thể nuôi sống mi."
Nói tới đây, sợ đối phương sẽ không tin, cô còn bốc một nắm đậu phộng và hạt dưa ở trong túi ra, đưa tới trước mặt khỉ Ma Các.
"Mi coi, đây đều là đồ ăn nè, sau khi vết thương của mi khỏi rồi, ta cũng không ngăn cản mi trở lại núi đâu."
Khỉ Ma Các đã hai ngày không ăn gì rồi, lúc nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân bốc đậu phộng và hạt dưa ra, mắt nó đều xanh lên, còn không để ý tới bên ngoài còn có lớp vỏ, mà trực tiếp nhét hạt dưa vào trong miệng.
Cứ như nhai nát cả vỏ và nuốt xuống bụng luôn.
Nó hoàn toàn khác với Khỉ Ma Các thường ngày thích sạch sẽ, ăn đồ kén chọn.
Thẩm Mỹ Vân cũng không thúc giục nó, cứ để mặc cho nó ăn ba hạt đậu phộng lớn, rồi mới nói: "Mi cứ suy nghĩ đi, muộn nhất là ngày kia ta sẽ rời khỏi Thanh Sơn."
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận