[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1019: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 10

Chương 1019: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 10Chương 1019: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 10
Đương nhiê là người nhà họ Lâm rồi.
Lâm Lan Lan bị nhà họ Lâm đuổi đi, cô bé không biết.
Tất cả những gì liên quan đến nhà họ Lâm thì đương nhiên không có liên quan gì đến cô bé rồi.
Cô bé có ba mẹ, có ông nội, bà nội, cô bé rất hạnh phúc, cũng không cần đến người của nhà họ Lâm.
Thấy Miên Miên có phản ứng như vậy, Chu Thanh Tùng một lần nữa im lặng. Trong lòng cậu bé vừa khó chịu vừa vui mừng không nói thành lời được.
Chu Thanh Tùng tám tuổi, không hiểu được tâm tình này là gì.
Cậu bé chỉ im lặng xách chiếc bàn rời khỏi phòng học, sau khi cậu bé lên lớp ba thì sẽ học tách với các bạn học ở lớp dưới.
Sau khi tan học.
"Chị Miên Miên, chị đợi em nha, sang năm em sẽ lên lớp mẫu giáo rồi." Có thể cùng học chung với chị Miên Miên rồi, bây giờ cậu bé còn quá nhỏ nên giáo viên Hách chê cậu bé, không muốn cậu bé đâu.
Cậu bé đang đứng ở cổng sắt lớn của trường học từ xa, khi nhìn thấy Miên Miên, cậu bé liền vui vẻ vẫy tay ngắn ngủi và nói: "Chị Miên Miên, em ở đây."
Cậu bé mới ba tuổi thôi, còn dì Xuân Lân đâu rồi?
Nghe tiếng hô, Miên Miên đương nhiên chạy tới, cô bé cong môi lên: "Nhị Nhạc, sao em lại tới trường học vậy?”
"Chị mau đến đây đi."
Nhị Nhạc toe toét lộ hàm răng trắng: "Em tới đón chị Miên Miên tan học nè."
Nhị Nhạc đến trường đón người nhưng người được đón không phải là Chu Thanh Tùng mà là Miên Miên. Dừng lại một chút, trên khuôn mặt đáng yêu của câu bé liền tràn đầy nịnh hót: "Không giống như em, em chỉ nhớ chị Miên Miên thôi."
Miên Miên há miệng một cái nhưng phát hiện Chu Thanh Tùng chỉ là nhìn bọn họ một lát rồi quay đầu rời đi rồi.
Nhị Nhạc cất tiếng: "Em thấy anh trai em lại đang nhớ đến Lâm Lan Lan rồi."
Miên Miên ừ một tiếng, vừa lúc cô bé định nắm tay Nhị Nhạc quay về thì Chu Thanh Tùng lại ôm một chiếc cặp sách nhỏ màu xanh quân đội, cúi đầu đi theomà không để ý đến.
Nhưng quả thật là như vậy thật.
ebookshop.vn
Chu Thanh Tùng rõ ràng là chưa nói cái gì nhưng lại bị Nhị Nhạc đoán trúng phóc tâm trạng của cậu bé. Thật ra Chu Thanh Tùng cũng không hiểu lắm, người em trai này của cậu bé sao lại có thể hiểu rõ tâm tư người khác như vậy.
Dù cậu bé mới ba tuổi thôi nhưng lại có thể nhìn rõ được sắc mặt của người lớn như thế, thậm chí còn có thể biết được cả tâm tư của cậu bé.
Chu Thanh Tùng: ”...'
Mỗi lần vào lúc cậu bé nhìn thấy Thẩm Miên Miên là cậu bé sẽ nhớ đến Lâm Lan Lan.
Bàn về phương diện cãi nhau thì một trăm Chu Thanh Tùng cộng lại cũng gần như không phải là đối thủ của Nhị Nhạc.
"Vậy anh không cần phải trưng ra biểu cảm này ở trước mặt bọn em đâu."
Nhị Nhạc lại không thấy sợ cậu bé đâu.
Cậu bé vểnh môi nhìn Nhị Nhạc trong chốc lát: "Nhị Nhạc, anh nhớ tới ai không có liên quan đến em."
Giống như bọn họ mắc nợ cậu bé vậy.
Suy nghĩ ấy rất vô tình nhưng cũng không có cách nào xua tan đi được. Cậu bé hạ thấp giọng nói: "Anh không muốn cãi nhau với em."
Nói xong cậu bé quay đầu bước đi.
Miên Miên kêu cậu bé lại: “Chu Thanh Tùng."
Từ trước đến nay cô bé không hề gọi cậu bé là Đại Nhạc, cũng không gọi là anh mà đều gọi cả họ tên ra.
Đặc biệt là khi ở riêng với nhau lại càng không có bất kì che giấu nào.
Chu Thanh Tùng dừng bước lại rồi nhìn Miên Miên.
"Em không biết chuyện Lâm Lan Lan bị nhà họ Lâm đuổi đi."
"Cũng không liên quan gì đến em cả."
Cô bé từ đầu đến cuối đều không tham gia vào chuyện của nhà họ Lâm, cô bé trở về quê liền sống những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi.
Chu Thanh Tùng biết Thẩm Miên Miên không có tham gia vào nhưng cậu bé cũng biết nếu như không phải do Thẩm Miên Miên thì Lâm Lan Lan sẽ không bị nhà họ Lâm đuổi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận