[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 590: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 1

Chương 590: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 1Chương 590: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 1
Chỉ là, đó chỉ là những chuyện xấu làm lúc còn trẻ không biết gì, anh ấy thừa nhận mặc dù bản thân làm sai rồi, nhưng tấm lòng ban đầu của anh ấy là tốt.
Không đến nổi Đại thể lão sư lại đến tìm anh ấy báo thù.
Quý Trường Tranh tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân lại nghe được chuyện như vậy, anh liền không kiêm chế được lừa anh ấy một phen, gằng giọng nói: "Còn gì nữa?"
"Còn có..."
Nói được một nửa, bác sĩ Tần cảm thấy có chỗ không đúng, anh ấy đột nhiên xốc chăn ra, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt.
Lập tức giận dữ nhảy lên.
"Quý Trường Tranh, cậu là người sao!"
"Cậu nửa đêm canh ba không ngủ, cậu đến tìm tôi làm gì?"
Suy cho cùng, bọn họ đều biết rõ bí mật của đối phương!
Quý Trường Tranh nhướng mày, đặt mông ngồi ở đầu giường anh ấy: "Nào, tiếp tục, kể hết chuyện xấu của anh làm cho tôi nghe."
Ba phút sau.
Ai cũng biết bí mật của đối phương.
Vừa nói lời này, bác sĩ Tần không kiềm chế được trực tiếp từ trên giường nhảy xuống: "Quý Trường Tranh, cậu đừng ép tôi, nói chuyện của cậu đi."
Hai người đối mắt nửa ngày, cuối cùng quyết định mỗi người nhường một bước, không thể tiếp tục làm tổn thương nhau nữa.
Thật sự xém chút làm anh ấy tè ra quần rồi.
Cách giờ thổi kèn lệnh còn hơn nửa tiếng.
"Được rồi, nói đi, cậu đến tìm tôi có việc gì?" Cơn buồn ngủ của bác sĩ Tần đã biến mất, anh ấy ngồi trước bàn, cầm đồng hồ lên xem, lúc này mới bốn giờ rưỡi.
Bí mật kinh thiên động địa!
Quý Trường Tranh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Lúc trước khi tôi cứu anh trên chiến trường, không thấy anh nói như vậy."
Bác sĩ Tần nghe xong, tức giận đặt đồng hồ trước mặt anh, giọng điệu gần như suy sụp nói: "Cậu xem xem, cậu xem bây giờ là mấy giờ, tôi cầu xin cậu xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Chết tiệt tôi là bác sĩ, không phải là thần, bác sĩ này của tôi buổi tối cần phải nghỉ ngơi, tôi cân phải ngủ, Quý Trường Tranh, tôi cầu xin cậu, xem tôi là con người, đừng xem tôi là thân được không?"
Quý Trường Tranh: "Tôi tìm anh có vấn đề cần tư vấn."
"Anh nói, kiếp này chúng ta là anh em, sau này vì tôi không tiếc bản thân nhảy vào chảo dầu."
Quý Trường Tranh: "Um, tôi muốn làm chuyện đó, nhưng vợ tôi nói có người thân đến nên không tiện, lúc đó tôi tìm một lượt hết tất cả các chỗ trong phòng ngoài phòng, không bỏ sót một ngóc ngách nào, vô cùng chắc chắn nói người thân của vợ tôi không đến, cũng không có người thân ở góc tường nào nghe bọn tôi, anh nói vợ tôi có ý gì?"
Anh ấy thật sự sống đủ rồi.
Anh ta thật sự là tạo nghiệp, kiếp trước đã đào mộ phần tổ tiên của Quý Trường Tranh, kiếp này lại được Quý Trường Tranh cứu, cứu được rồi lại nhiều lần ngược đãi anh ấy.
Bác sĩ Tần.'..."
Bác sĩ Tần dùng tờ hồ sơ bệnh án che mặt, sau đó nằm xuống ghế: "Nói đi, lần này trong đêm động phòng hoa chúc cậu gặp phải vấn đề gì?"
"Vì thế? Bây giờ anh đây là?" Bác sĩ Tần đang hấp hối thì giật mình ngồi dậy: "Cậu nói cậu làm gì?"
Quý Trường Tranh: "Tìm người thân, trong phòng ngoài phòng tìm người thân."
Xác nhận không có người thân nào.
Bác sĩ Tần: "..."
Bác sĩ Tần: "..."
Bác sĩ Tần: "..."
Thật sự cạn lời, sa mạc lời, không còn lời gì để nói nữa.
Bác sĩ Tần hít thở sâu đủ ba phút, anh ấy đứng lên trên ghế, không ngồi nữa, mà là xoay một vòng quanh Quý Trường Tranh.
"Quý Trường Tranh, cậu không phải kẻ ngốc chứ??"
Ánh mắt Quý Trường Tranh lạnh lùng: "Tại sao lại nói chuyện với ân nhân của mình như thế?"
"Nếu cậu không phải là ân nhân cứu mạng của tôi, tin hay không, ông đây bây giờ sẽ vi phạm quy định, đi trộm một khẩu súng, một súng bắn cậu chết!"
Thật sự là sống đủ rồi, ông trời nhìn không nổi nữa, phái Quý Trường Tranh đến đây để dày vò anh ấy sao?
Quý Trường Tranh: "Không có ông đây, anh chỉ là một nắm đất vàng, mỗi lần đến thanh minh tôi rót cho anh một ly rượu, anh uống một nửa, thổ địa uống một nửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận