[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1252: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 4

Chương 1252: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 4Chương 1252: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 4
Anh vừa vào, Thẩm Mỹ Vân đã dỗ Miên Miên ngủ rồi, trên kháng nóng hầm hập, Miên Miên ngủ như một con heo con, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tay đặt hai bên đầu.
Thẩm Mỹ Vân ngước mắt lên nhìn người ở cửa, khẽ suyt một tiếng.
Quý Trường Tranh rón rén đóng cửa lại: "Ngủ rồi?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mới ngủ."
"Đang nói chuyện phiếm với cậu?" Cô chỉ mặc một chiếc áo len trắng bó sát người, nửa tựa vào gối đầu, đường cong lộ ra, mái tóc xõa xuống vai và rủ trước ngực.
Mặt mày dịu dàng lộ ra vài phần lười biếng, quả là xinh đẹp thanh diễm.
Quý Trường Tranh nín thở, anh gật đầu rồi chui lên giường, ngủ ở ngoài cùng, vô thức ôm vai cô.
Quý Trường Tranh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không gấp được, phải biết nguyên nhân khiến anh hai không muốn kết hôn dễ làm."
Còn chuyện nghi Trần Viễn thích đàn ông thì không nói.
Nếu không, cô đã giới thiệu cho đối phương từ lâu rồi.
"Anh hai có vẻ rất phản đối việc xem mắt kết hôn."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, ngồi thẳng dậy nói: "Chúng ta không quyết định được."
"ừ"
"Cậu đau đầu vì chuyện anh hai chưa kết hôn, muốn chúng ta giúp giới thiệu người yêu cho anh ấy."
Tay chân anh lộn xôn, lại bị Thẩm Mỹ Vân chạy bay: "Ba mẹ ở sát vách, anh an phận lại cho em.”
Thẩm Mỹ Vân đau đầu: "Nếu có cơ hội, anh nhớ hỏi xem." Quý Trường Tranh lập tức đồng ý.
Nếu không, tất cả đều là uổng công.
Mấy ngày rồi không gặp vợ.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, sóng mắt lưu chuyển: "Vậy anh cựa quậy gì đó?"
Quý Trường Tranh nghiêm trang: "Anh chỉ muốn ôm em."
Quý Trường Tranh hơi ấm ức: 'Mỹ Vân, anh không nghĩ gì khác."
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy đôi khi Quý Trường Tranh cực kỳ giống một con chó cỡ bự, nằm trên vai người ta xin vuốt ve.
Quý Trường Tranh chơi đùa với mái tóc của Thẩm Mỹ Vân, tóc cô vừa đen vừa dày, chất tóc mềm mại như tơ lụa, còn thoảng mùi hoa quế.
Thẩm Mỹ Vân: "Cười anh đó, đi xa như vậy, sao không chờ ở trạm xe?"
Quý Trường Tranh nhỏ giọng nói.
"Cười cái gì?"
Đã nói sáng mai gặp ở nhà ga rồi mà.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi bật cười.
Quý Trường Tranh thích lắm.
Anh nhíu mày, giọng uất ức: “Anh đã không gặp em hai ngày rưỡi rồi."
Anh cảm thấy kể từ khi kết hôn với Mỹ Vân, anh mắc một căn bệnh, là bệnh khó chịu khi không được gặp Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ai biết thì tưởng là hai ngày rưỡi, không biết lại tưởng là hai năm rưỡi."
Quý Trường Tranh không lên tiếng.
Chỉ lặng lẽ tết tóc cho cô.
Dù sao anh nói gì cũng bị Mỹ Vân ghét bỏ.
Thẩm Mỹ Vân không không hề thấy xấu hổ khi không nhận được câu trả lời, nhưng cô lại nhớ tới một chuyện: “Mua vé xe chưa?”
Quý Trường Tranh: "Mua rồi, vé giường nằm 9 giờ 40 sáng mai từ Mạc Hà đến Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân rất yên tâm về năng lực làm việc của Quý Trường Tranh, thế nên cô hài lòng đắp chăn ngủ.
"Ngày mai phải dậy sớm, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, mát xa thái dương cho cô, thấy cô đã ngủ say, anh chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc rồi không kiêm được hôn lên trán cô.
"Ngủ đi."
Thẩm Mỹ Vân lâm bầm một câu.
Quý Trường Tranh không nghe rõ, anh nằm cạnh TrThẩm ầm Mỹ Vân, dù chỉ đắp chăn ngủ đơn thuần, tâm trạng cũng rất tốt.
Như ăn kẹo vậy, ngọt ngào.
*
Sáng sớm hôm sau.
Biết hôm nay họ sẽ ngồi xe lửa về Bắc Kinh, Trần Thu Hà đã dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn cho họ mang đi dọc đường.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy không cần thiết, dù sao trên tàu cũng có đồ ăn, tuy hơi đắt nhưng nhà họ cũng không thiếu chút tiền ấy.
Trần Thu Hà lại có suy nghĩ riêng, ra ngoài tự mang đồ nhà mình đi tính ra vẫn an toàn hơn.
Thức dậy từ sớm luộc mười quả trứng gà, cá khô chiên qua một lượt dầu.
Ăn vui miệng cũng được.
Cắt hai cái móng và non nửa cái tai heo của tối qua vào, không thêm nước tỏi sợ ám mùi, nước rỉ ra cũng khó mang theo. Loại món kho này dù ăn nguội cũng rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận