[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2913: Phiên Ngoại 21

Chương 2913: Phiên Ngoại 21Chương 2913: Phiên Ngoại 21
Bà ấy thu lại thân sắc: "Đến tuổi mẹ rồi, tình yêu gì chứ, là chuyện không đáng nhắc tới nhất. Người phụ nữ bên ngoài kia, nguyện ý hầu hạ ba con, mẹ đương nhiên ước gì thoải mái một chút. Minh Kiều, con hãy nhớ kỹ, ở chung với đàn ông, tình yêu là không mờ mịt nhất, con phải xem quyền và tiền trong tay mình có bao nhiêu, có mấy thứ này, tình yêu của đàn ông không đúng chút nào."
Liễu Bội Cầm hời hợt nói.
Quách Minh Kiều sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được cách nói này.
Đáng tiếc, Liễu Bội Cầm lộ ra bộ dáng mệt mỏi, Quách Minh Kiều lập tức không quấy rầy đối phương nữa.
Chuyên tâm đi chọn lựa quà cưới cho anh chị dâu đi.
Đảo mắt đã đến cuối tháng chín.
Thẩm Mỹ Vân tìm được Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác: "Tiệc rượu chọn ở đâu, hai đứa đã quyết định chưa?"
Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác liếc nhau: "Ngay tại quán ăn nhà họ Lỗ."
Nghe nói như thế, trên mặt Ôn Hướng Phác mang theo vài phần áy náy: "Dì Thẩm, xin lỗi."
"Vậy mẹ sẽ đi sắp xếp. Ngoài ra, Miên Miên và Hướng Phác, hai con đã chuẩn bị quần áo cho ngày cưới chưa? Còn những thứ khác cần dùng cho đám cưới."
Ôn Hướng Phác nói: "Cháu đã chuẩn bị một phần rồi." Chỉ là, anh ấy chưa từng kết hôn, cho nên chuẩn bị đồ đạc có thể không được đầy đủ.
Thẩm Miên Miên lắc đầu.
Cái này...
"Còn thiếu cái gì, để dì đi kiểm tra bổ sung."
Nước phù sa tự nhiên không thể để lại cho ruộng người ngoài. "Hướng Phác, mẹ cháu về rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Chỉ cần cháu và Miên Miên nhà dì sống tốt là được."
Ôn Hướng Phác nghe vậy, càng thêm áy náy.
Vào giờ khắc này, anh ấy thật sự cảm nhận được, có trưởng bối thu xếp cùng không có trưởng bối thu xếp khác nhau.
"Bây giờ cháu trở vê."
Mẹ của anh ấy từ đâu tới?
Sau khi nói xong lời này, anh ấy mới mãnh liệt phản ứng lại, anh ấy có mẹ.
Quản gia Lý vội vàng đến nhà họ Quý thông báo, ông ấy vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác sửng sốt: "Mẹ cháu?"
Thẩm Mỹ Vân do dự, kéo Miên Miên đang định đi theo, lắc đầu với cô ấy: "Để hai mẹ con bọn họ nói chuyện riêng trước.”
Thẩm Mỹ Vân nhìn một đám người cầm đồ vật, cô rất nhanh phục hồi tinh thần lại: "Lúc trước hai đứa nhỏ đã nói, chỉ cần bọn chúng tốt là được." Huống chi, Ôn Hướng Phác đứa nhỏ ngốc này, đã sớm đưa sổ tiết kiệm của hắn cho Miên Miên, hắn làm sao có sính lễ hỏi cưới.
"Bà..." chủ Thẩm, hình như không thích hợp lắm, nói đến dòng dõi, Liễu Bội Cầm lập tức đổi thành: "Cô Thẩm, tôi thay đứa nhỏ Hướng Phác nhà tôi đến cầu hôn. Đây là sính lễ."
Động tĩnh này, lập tức quấy nhiễu hàng xóm xung quanh.
Rất nhanh, Liễu Bội Câm dẫn Ôn Hướng Phác, phía sau có mười sáu người, trong tay mỗi người đều cầm đầy đồ, đi tới nhà họ Quý.
Có lẽ là ở Hương Giang lâu, bất kể là phương thức nói chuyện hay là phương thức xử lý, Liễu Bội Cầm đều mang theo lên một phong cách Hương Giang.
Thẩm Miên Miên đáp một tiếng. Cho nên, lần này Thẩm Mỹ Vân ở phương diện sính lễ hỏi cưới, căn bản không làm khó dễ đối phương.
"Cái đó thì khác."
Liễu Bội Cầm mặc sườn xám, phong vận vẫn còn: "Đây là thứ nhà trai nên chuẩn bị, không thể thiếu."
Bà ấy quay người phía sau ra lệnh: "Lấy đồ ra, hát lễ."
Bà ấy vừa dứt lời, dẫn đầu chính là một ông cụ phúc thọ song toàn, đối phương cả đời thuận lợi, lân này được Liễu Bội Cầm cố ý mời ra.
"Ôn Hướng Phác nhà họ Ôn hiện đang cầu hôn Thẩm Miên Miên nhà họ Thẩm, trong đó lễ hỏi có mười căn bất động sản Hương Giang, một cửa hàng vàng Hương Giang, một tuyến phà, một đôi đồng hồ tình nhân kỷ niệm trăm năm, một ít vàng, một ít đá quý, một bộ dây chuyền kim cương, một đôi nhẫn, sính lễ hỏi cưới chín trăm chín mươi chín vạn chín trăm chín mươi chín đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận