[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1893: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 4

Chương 1893: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 4Chương 1893: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 4
Như vậy thật ra có cảm giác hơi giống ép mua ép bán.
Nhưng mà, Tiểu Hầu lại tin thật, lần này mới nhận lấy: "Cảm ơn chị dâu."
Một hơi uống hết nửa bình, cửa bên ngoài bị đẩy ra, hai người nghe tiếng động nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Quý Trường Tranh mặc một cái áo ngắn tay, tiêu sái bước vào.
Vóc người anh cực cao, lưng cõng ánh sáng, bóng dáng đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, khiến anh nhiều một phần trầm ổn và lạnh lùng nghiêm nghị.
Cảnh này khiến Tiểu Hầu không nhịn được ngây người, cũng không thèm uống nước có ga nữa, vui mừng gọi một tiếng: "Tiểu đoàn trưởng!"
Cậu ta lập tức đi nghênh đón, Quý Trường Tranh ấn cậu ta lại: "Tôi nghe Mỹ Vân chuyển lời, nói cậu đến đây, nên mới trở về sớm."
Anh vẫn chưa đến giờ tan tầm.
Tiểu Hầu có chút dè dặt, cậu ta chà xát tay: "Như vậy sao được?"
Trước kia cô cũng từng nghĩ tới việc này, nhưng sĩ quan hậu cần là người keo kiệt, căn bản không đồng ý, không muốn đem thỏ gà chết đưa cho căn tin để thêm món cho mọi người.
Lý do Tiểu Hầu bị gọi là Tiểu Hầu, là bởi vì trước kia cậu ta gây như khỉ, lúc này mọi người mới gọi cậu ta bằng biệt danh này.
Trại chăn nuôi của bọn họ cũng có bếp nhỏ, có một cái lò than, chuyên dùng để hầm thịt, hơn nữa không cần báo với căn tin, cái này xem như phúc lợi cá nhân của các đồng chí đi làm ở trại chăn nuôi.
Tiểu Hầu ở trước mặt Quý Trường Tranh, cười chất phác: "Mọi người ở trại chăn nuôi rất tốt, mỗi lần nếu gặp được gà và thỏ bị chết, chúng tôi đều sẽ tự giải quyết."
Nhưng mà, hiện giờ Tiểu Hầu đã cường tráng hơn không ít, nhìn bả vai kia cũng trở nên dày rộng hơn. Cậu ta cũng thật thà, những tin tức như vậy cũng để lộ ra cho Quý Trường Tranh, cả Thẩm Mỹ Vân cũng có chút ngoài ý muốn: "Hiện giờ có thể làm như vậy sao? Sĩ quan hậu cần đồng ý à?"
Quý Trường Tranh cười cười: "Người một nhà cả mà." Hiển nhiên thấy chiến hữu ngày xưa, anh cũng rất vui mừng, không nhịn được vỗ võ bả vai Tiểu Hầu: "Không tệ, khỏe mạnh lên không ít."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nở nụ cười: "Vậy thì rất tốt."
"Anh ta không đồng ý cũng không có cách nào, kế toán Tống mạnh mẽ chèn ép, nói cô ấy muốn bãi công."
Quả nhiên, kẻ mạnh sợ kẻ thô bạo, kẻ thô bạo lại sợ kẻ không muốn sống, sĩ quan hậu cần là người keo kiệt, phải để người cứng đầu như Tống Ngọc Thư đối phó.
"Sĩ quan hậu cần đồng ý."
Tiểu Hầu lắc lắc đầu: "Lãnh đạo nói chúng tôi chịu đựng thêm chút, rồi cuối năm tăng tiền lương cho chúng tôi."
"Đúng rồi, mặt trên không điều thêm người xuống cho các cậu à?"
"Không có."
"Ăn nhiều một chút, đây là thú mọi người nên nhận được." Công tác ở trại chăn nuôi rất cực khổ, dơ bẩn hôi thối còn chưa nói mà lại vất vả, nhất là bây giờ nuôi càng nhiều gia súc, việc này cũng dẫn đến, những người kia gần như là chạy đôn chạy đáo.
Được lắm, nguyên một cái bánh vẽ lớn, Thẩm Mỹ Vân cũng không tiện nói gì, thôi vậy, hiện giờ cô cũng rời khỏi doanh trại Mạc Hà rồi, không nên nói nhiều.
Muốn thì tất nhiên là muốn, Tiểu Hầu còn đang do dự, Quý Trường Tranh lại lên tiếng: "Ở lại đi, vừa vặn tôi cũng muốn biết tình huống của doanh trại Mạc Hà."
Thẩm Mỹ Vân: "Ăn một bữa cơm đi, khó được đến một lần."
Cho dù là nơi ở cho gia súc ở trại chăn nuôi, cũng sắp bằng với ký túc xá của bọn họ rồi.
Tiểu Hầu vô ý thức nói: "Không cần không cần, tôi đi căn tin ăn là được rồi." Ăn xong rồi, buổi chiều cậu ta sẽ quay về doanh trại Mạc Hà, cậu ta sợ mình ở lại lâu quá sẽ không muốn rời đi, thật sự là do điều kiện ở doanh trại thành phố Cáp quá tốt.
"Cậu không muốn nói thêm vài câu với Quý Trường Tranh sao?"
Cô nghĩ nghĩ, đứng lên: "Tiểu Hầu, cậu nói chuyện với Trường Tranh, tôi đi nấu cơm, giữa trưa ở lại ăn bữa cơm cùng chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận