[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1033: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 5

Chương 1033: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 5Chương 1033: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 5
Ba đứa nhỏ không đi vào phòng bếp mà đi mà đi tới con rạch nhỏ để rửa tay rồi khi này mới quay lại bệ cửa sổ ban đầu.
Bóc vỏ trứng gà, bắt đầu!
Sau khi quả trứng màu đỏ được bóc ra, quả trứng liền lộ ra phần màu trắng. Nhị Nhạc vừa nhìn thấy quả trứng thì nước bọt lập tức ứa ra.
"Chị Miên Miên, chị tách ra đi."
Miên Miên ừ một tiếng rồi đưa bàn tay nhỏ tách quả trứng gà ra, để lộ ra lòng vàng óng ả bên trong.
"Ôi ôi ôi, thơm quá đi."
Vãn chưa được ăn vào miệng như Nhị Nhạc đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Miên Miên rất công bằng, tách quả trứng lấy một phần ba rồi đưa cho Nhị Nhạc: "Miếng này là của em."
Nhị Nhạc liền không chờ nổi nữa mà đưa một phần ba quả trứng vào miệng, nuốt hết cùng một lúc mà không thèm nhai.
Còn chính mình thì giữ lại một phần ba cuối cùng.
Miên Miên nhìn Nhị Nhạc như thế thì cũng không nhịn được mà bật cười: "Thế thì ăn thôi!"
Ăn trứng gà thì phải có cảm giác nghỉ thức!
Nhị Nhạc muốn ăn nhưng lại chịu đựng, cậu bé thúc giục Miên Miên: "Chị Miên Miên, chị mau nói, bắt đầu ăn đi!"
Cô bé vừa cất lời.
Sau đó lại tách một nửa còn lại, so đo xong thì đưa xong Chu Thanh Tùng: "Miếng này là của anh."
Thà không miêu tả thì hơn, miêu tả xong liền khiến Nhị Nhạc muốn bật khóc, Cậu bé ăn hết rồi, không còn cái gì nữa rồi.
Miên Miên ăn từng miếng trứng nhỏ, cô bé suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nó mềm, thơm, ẩm và rất ngon."
Sau khi nuốt toàn bộ xuống, Nhị Nhạc liền cảm thấy bối rối: "Không phải chứ, trứng gà có mùi vì gì vậy?"
"Em không cần đâu, em đợi quả tiếp theo!"
Chu Thanh Tùng đưa một phần ba quả trứng gà của mình cho cậu bé: "Em nếm thử đo."
Nhị Nhạc vẫn hơi thèm ăn nhưng vẫn từ chối.
"Ô ô ô, em còn chưa cảm nhận được quả trứng của em có vị gì nữa thì đã hết rồi."
Bọn họ có tới hai quả trứng gà lận.
Miên Miên trả lời: "Đợi khi em lớn lên thì mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà rồi."
Cậu bé không nỡ ăn hết một lần mà vân ve trong tay, cắn từng một ngụm nhỏ.
Lần này Nhị Nhạc không từ chối nữa mà nhận lấy quả trứng rồi ăn từng ngụm nhỏ, quả trứng tan chảy trong miệng, lòng đỏ rất thơm.
Sau khi bóc vỏ xong thì chia một phần cho Nhị Nhạc, cô bé còn cố ý chia nhiều một chút.
"Nếu mỗi ngày đều có thể ăn trứng gà thì tốt quá."
Vừa nói xong, Miên Miên nhanh chóng ăn phần trứng của mình rồi lập tức bóc quả trứng gà còn lại.
Nhị Nhạc ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Có thật không?”
"Đương nhiên rồi!"
Mẹ cô bé nói điều kiện sống của người dân ở thế hệ sau rất tốt, để duy trì sức khỏe tốt nên mọi người chỉ ăn lòng trắng trứng chứ không ăn lòng đỏ trứng.
Nhị Nhạc vừa nghe xong liền bắt đầu tưởng tượng: "Nếu như bây giờ em có thể lớn lên liền thì tốt quá." "Em sẽ ăn một cái rồi ném một cái đi. Không, em sẽ ăn một cái rồi giấu cái còn lại dưới gối, để em có thể ăn trứng ngay cả trong giấc mơ vào ban đêm!"
Đối với Nhị Nhạc mà nói thì trứng là món ăn ngon nhất trên thế giới này.
Miên Miên nhìn dáng vẻ nhà giàu mới nhú của Nhị Nhạc liên không khỏi mím môi mỉm cười. Cô bé vốn dĩ rất xinh đẹp, khi cười lúm đồng tiền cũng nhẹ hiện lên.
Chu Thanh Tùng bị khuôn mặt phấn điêu ngọc trát của cô bé làm cho sửng sốt trong giây lát, cậu bé dụi dụi mắt rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Trong khi bọn trẻ đang lén ăn bên bếp lửa nhỏ.
Bữa tiệc bên ngoài cũng đã đến giờ bắt đầu , đồ ăn đã sẵn sàng được bưng lên.
Lúc này thì nhà họ Lâm đến, do Lâm Chung Quốc dẫn đầu dắt theo cả gia đình từ lớn đế nhỏ đi cùng.
Anh ta bước vào sân nhà họ Chu một cách oai phong.
Anh vừa đến, mọi người đang ngồi ăn tiệc trong sân đều lập tức im lặng.
Ai mà không biết người nhà họ Lâm chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận