[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 863: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 8

Chương 863: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 8Chương 863: Ngày Thứ Chín Mươi Ba Xuyên Không 8
Thẩm Thu Mai quả quyết nói: "Nếu anh ấy không đồng ý, em sẽ bảo anh ấy đừng ăn.”
Đúng rồi!
Một chiêu này luôn có thể nói trúng tim đen, làm tổn thương người khác.
Thế là, khi nấu một nồi khoai môn lớn, tiện thể luộc hai mươi quả trứng gà, khi sở trưởng Tư phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản.
Thế là anh ấy rưng rưng nước mắt ăn một quả trứng luộc: "Ngon quát"
Khi ở nhà, trứng gà đều không đến lượt anh ấy ăn, đều là ưu tiên cho bọn nhỏ.
Thẩm Thu Mai không ăn trứng gà, lại bỏ vào túi, định lấy về cho bọn trẻ ở nhà nếm thử.
Nhìn thấy như vậy...
Sau khi bên này đã sắp xếp xong
Ở một bên khác, Triệu Xuân Lan cũng cất trứng gà trong túi, tham mưu Chu thì lại ăn.
Đến lượt Thẩm Mỹ Vân, lại không chừa lại cho Miên Miên, nhà bọn họ không thiếu trứng gà nên cũng không cần thiết phải làm vậy.
Chỉ có thể nói, ở một phương diện nào đó, trái tim phụ nữ rốt cuộc vẫn tinh tế hơn đàn ông, bọn họ cũng thích suy nghĩ đến con cái hơn so với đàn ông.
Hoàn toàn giống với sở trưởng Tư.
Cô ăn mấy miếng nhỏ là hết, lại lấy thêm bốn củ khoai môn, hai củ cho cô, hai củ cho Quý Trường Tranh.
Sở trưởng Tư khẽ nhóp nhép miệng nói: "Em cứ ăn đi."
Tất cả mọi người dẫm lên phía trên, ngay cả nóc xe cũng không tha, còn đặt mấy túi nấm thông lên đó. Chỉ là lúc trở về quá nhiều đồ, người không có chỗ ngồi.
Cũng may, Quý Trường Tranh rất có kinh nghiệm, làm phẳng tất cả các túi khoai lang, đặt chúng vào trong khoang xe, nấm thông cũng tương tự, một số túi chất đống lên nhau.
Mấy người Quý Trường Tranh đã thu dọn xong đồ đạc, một chuyến đã đem toàn bộ đồ dưới chân núi về, cũng may là có nhiều người, nếu không một chuyến cũng không thể mang hết được.
Trên đường trở về mọi người đều có tâm trạng vui vẻ, dù sao đây chính là thắng lợi trở về, đến mức người say xe cũng ít đi.
Chỉ thiếu chút nữa, bọn họ đã không thể ngồi được, thậm chí cả ghế lái phía trước cũng không bỏ qua.
Lúc này chỉ có miễn cưỡng chen chúc.
Về phần con mồi thì cột ở bên ngoài xe, vừa vặn có người đứng trông chừng giữ nó.
Chuyến đi buổi chiều dường như trôi qua trong chớp mắt.
Nghe tiếng ồn ào, tất cả người trong đồn trú đều chạy ra, mọi người đi vòng quanh xe tải một lúc.
"Đội tập hợp đã săn được lợn rừng!"
"Đội thu thập trở vê!"
Đội thu thập của bọn họ vừa về đến nơi, những người trong đồn trú đã tranh nhau chạy tới.
"Còn có hươu nai, thỏ rừng và gà rừng."
Khi về đến nơi đồn trú thì đã hơn bốn giờ chiều. Có thể nói suốt quãng đường về này, tài xế lái xe trực tiếp phi như bay trở về.
Sở trưởng Tư nói: "Tới nhà ăn dỡ hàng, tất cả mọi người nhà nhà ăn."
"Đừng tụ tập ở đây, chặn đường không vào được, nhiều người vẫn còn đói bụng." Anh ấy vừa nói xong, mọi người lập tức tự giác tản ra, chạy về phía nhà ăn.
Mấy người Thẩm Mỹ Vân không đi, vừa vào đồn trú đã nhảy xuống xe.
Trên tay còn có một túi hạt thông.
Sở trưởng Tư: "Cái này là con sóc béo cho cô, không cần sung công, cô trực tiếp mang về đi."
Những thứ nhỏ này không đến mức bắt Thẩm Mỹ Vân giao ra.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Sở trưởng Tư, anh nhớ đem lợn con đưa cho Đại Hà, để anh ta giúp cho heo con bú sữa một lần, tôi về tắm rửa trước."
Sở trưởng Tư khẽ gật đầu: "Yên tâm đi, sẽ có người chăm sóc lợn con."
"Các cô trở vê nghỉ ngơi đi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi xuống xe, cô gói cho Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai mỗi người một túi, số lượng cũng không nhiều, khoảng chừng hai cân mỗi người.
Còn lại bảy tám cân cô giữ lại mang vê.
Hiện tại cô chỉ một lòng muốn về nhà, muốn về nhà gặp con gái.
Thành thật mà nói, nuôi đứa trẻ lớn ngần này, cô chưa bao giờ phải xa Miên Miên lâu như vậy.
Khi cô về đến nhà, Miên Miên vẫn chưa tan học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận