[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1170: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 4

Chương 1170: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 4Chương 1170: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 4
Sau khi tới nhà của bí thư chỉ bộ già.
Người nhà bí thư chi bộ già, bà cụ Hồ và con dâu đang nấu cơm, đàn ông trong nhà cũng không rảnh rỗi.
Có người đang buộc chổi ở nhà trên, cũng có người đang bện dây thừng.
Làm những thứ này thành thành phẩm, mang tới hợp tác xã cung - tiêu là có thể đổi lấy muối, 1,5 cân dây thừng đổi được 1 cân muối.
Cơ bản là bện dây thừng vài ngày là trong nhà có đủ muối ăn một tháng.
Đừng coi thường những công việc nhỏ nhặt đổi đồ này, có thể tiết kiệm được không ít tiền. Thật ra, cuộc sống không phải là tiết kiệm ra như thế này sao?
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đến đúng lúc này.
Bọn họ vừa tới, A Hổ đang đắp người tuyết ở ngoài sân hét lên một tiếng: "Ơ, ông bà ngoài của Miên Miên?"
"Không phải là người tới rồi sao."
Cậu ấy vừa hô lên.
"Ở trên nhà chính, hai người đi lên đi."
"Tìm bí thư chỉ bộ già."
Người ở trong nhà cũng đi ra theo, người đầu tiên phản ứng vẫn là bà cụ Hồ, bà ấy thò đầu ra nhìn: "Bác sĩ Thẩm, đồng chí Trần, hai người là tới tìm?"
Nhà bếp ở nhà bên, hai người vừa đi một cái, bà cụ Hồ liền cảm thán với con dâu: "Con thấy mẹ nói có đúng không, chuyện tốt không tới ba ngày là tất cả mọi người trong đại đội đều biết."
Giữa bọn trẻ đều dựa theo cách xưng hô của bản thân.
Nhà chính.
"Chi bằng nói thể này, gừng càng già càng cay, mẹ vẫn là lợi hại nhất." Một câu nói làm cho bà cụ Hồ mặt mày hớn hở.
Con dâu út nói một câu lấy lòng.
Đội sản xuất lớn như vậy, chuyện lớn nhỏ gì cũng không giấu được, trước đó bà cụ Hồ sau khi trở về từ gốc cây hòe già ở cổng đại đội, đã kể một lượt những chuyện xảy ra.
Đến nỗi mà Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà vừa vào, bí thư chi bộ già đã ra cửa đón, nếp nhăn đầy trên mặt chồng chéo lên nhau.
"Bác sĩ Thẩm, đồng chí Trần, không biết hai người là có chuyện tốt gì vậy?"
Bí thư chi bộ già nghe thấy tiếng liền đứng dậy ra đón, theo lý mà nói thì không cần, nhưng ông ấy lúc này không phải là cũng đang tò mò sao?
Điều này làm khơi dậy sự tò mò của cả nhà bí thư chỉ bộ già.
Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cũng không ngoại lệ, hai người đầu mỉm cười.
"Tương lai của con bé chắc chắn là có đầy triển vọng."
Bí thư chi bộ già vui không khép được miệng: "Tôi biết ngay, tôi biết ngay là thanh niên tri thức Thẩm là một người có năng lực mà."
Vừa dứt lời, những người ở đó đều bất ngờ.
Làm cha mẹ lúc nào cũng thích nghe những lời nói như thế này.
Thẩm Hoài Sơn đưa gói đường ra, sau đó nhìn Trần Thu Hà, lúc này mới nói: "Là tới báo tin vui cho ông, Mỹ Vân nhà tôi đã có biên chế trong doanh trại, hơn nữa còn lên làm quản đốc."
Trần Thu Hà tiếp lời: "Mỹ Vân nói là con bé có thể có thành tựu như hôm nay, toàn bộ là nhờ vào sự hỗ trợ của ông khi đó, vì thể đặc biệt nhờ chúng tôi mang đường trắng tới thăm ông."
Đây không phải là lời dặn dò của Thẩm Mỹ Vân.
Chẳng qua là Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn, hai người đang làm đẹp mặt thay cho Thẩm Mỹ Vân. Người làm cha làm mẹ chính là như vậy, ở bên ngoài lo cho con cái vê mọi mặt.
Đương nhiên, việc này thì chỉ bọn họ biết, chứ bí thư chỉ bộ già không hề biết.
Bí thư chỉ bộ già nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy dễ chịu, thậm chí hút thuốc là tẩu cũng mang theo sự hào hứng: "Đó là bản thân thanh niên tri thức Thẩm nhà ông bà có tiên đồ, không liên quan gì tới tôi."
"Người mà tôi giúp bao nhiêu năm nay nhiều lắm, nhưng có thể có thành tựu cao như thanh niên tri thức Thẩm thì mới chỉ có một."
Bí thư chi bộ già trong lòng biết rõ, đẩy túi đường lại: "Túi đường trắng này ông mang về đi, tôi không thể nhận."
Đường trắng là của hiếm, quanh năm có thể uống một bát nước đường trắng, đó thật sự là thích đến mức cười tít mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận