[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 139: Ngày Thứ Mười Bảy Xuyên Không 2

Chương 139: Ngày Thứ Mười Bảy Xuyên Không 2Chương 139: Ngày Thứ Mười Bảy Xuyên Không 2
Mới có thể vừa nắm chặt tay Miên Miên vừa chen chúc qua đám đông, vượt qua từng toa tàu.
Vốn là năm phút đi bộ, bây giờ cô đã phải đi bộ đến bốn mươi phút.
Thậm chí cô đã bị chặn lại mười phút ở ngay cửa nhà vệ sinh trên tàu.
Không phải vì gì khác, chỉ là rất nhiều người không mua được vé ngồi nên có rất nhiều người đều ngồi ở hành lang hoặc nằm ngoài nhà vệ sinh.
Cô không thể đi qua được, thực sự là vì không có chỗ để đặt chân xuống.
Còn phải lo lắng tránh để Miên Miên bị lạc trên tàu, nên có thể nói rằng suốt bốn mươi phút trên đường Thẩm Mỹ Vân đều không dám buông tay.
Chỉ sợ lạc mất Miên Miên.
May mắn thay, đến mười giờ rưỡi cuối cùng cô cũng đến được toa tàu mà ba mẹ đang ở.
Nhưng khi cô đến toa tàu nơi ba mẹ cô ở, thì hoàn toàn không thể đặt chân xuống được, giống như một hộp cá mòi đông đúc.
Toa tàu tốt nhất là toa giường nằm, cần có giấy chứng nhận công tác và giấy tờ đặc biệt mới có thể mua được.
Mọi người ngồi bên trong có thể nói chuyện phiếm với nhau, có thể nói về lý tưởng, vê hoài bão và tương lai.
Có được chỗ ngồi, mặc dù đông người nhưng ít nhất vẫn có thể đặt chân xuống.
Thứ hai là toa tàu mà Thẩm Mỹ Vân và những người khác đang ở, đây là toa tàu thông thường do văn phòng thanh niên trí thức thống nhất mua vé giúp.
Dù sao ở mấy toa tàu phía trước khi cô đi qua, đều có người đi qua được.
Toa tàu này thực ra cũng được chia thành hạng ba sáu chín, mặc dù Thẩm Mỹ Vân không muốn nhưng không thể không thừa nhận sự thật này. Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân im lặng, không biết có phải là do cảm ứng giữa mẹ và con gái hay không.
Còn ba mẹ cô thậm chí còn không có chỗ ngồi, hai người chỉ co ro ở bên cạnh ghế, dựa nửa người vào lưng ghế.
Nương tựa vào nhau.
Chen chúc chật ních.
Ngay sau đó, lại đẩy Thẩm Hoài Sơn bên cạnh, nói nhỏ: "Hoài Sơn, Hoài Sơn, Mỹ Vân đến rồi."
Cả một toa tàu rõ ràng có rất nhiều người, nhưng bà ấy lại có thể nhìn thấy con gái mình— Thẩm Mỹ Vân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, Trần Thu Hà vô thức cười một tiếng và vẫy tay về phía cô.
Mà Trần Thu Hà vốn đang ngủ trong toa tàu ồn ào, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của con gái Thẩm Mỹ Vân nhìn lại, bà ấy đột nhiên mở mắt ra và nhìn xung quanh theo bản năng.
Thẩm Hoài Sơn vẫn còn đang ngẩn người, nghe thấy hai chữ Mỹ Vân thì vô thức nhìn xung quanh.
Hai người họ đều được sắp xếp đi đến tỉnh tỉnh Hắc và trùng hợp hơn là gia đình của họ lại gặp chuyện cùng một ngày.
"Cô Trần, mọi người đang làm gì vậy?"
Vẫn là Trần Thu Hà đỡ ông ấy rồi hai người mới đứng dậy, vừa đứng lên thì giáo sư Diệp ngôi bên cạnh đã nhìn sang.
Ông ấy định đi qua đó, nhưng khi vừa di chuyển mới ngạc nhiên phát hiện chân mình đã tê dại.
Giáo sư Diệp và Trần Thu Hà có thể coi là đồng nghiệp, chỉ có điều trường của hai người khác nhau.
Ông ấy cũng giống như Trần Thu Hà, đều nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ có điều, người đến nhà họ Thẩm là Hứa Đông Thăng, còn người đến nhà họ Diệp lại là Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh đã thả nước cho nhà họ Diệp, vì thế cả nhà họ mới có thể ngồi gọn gàng trong toa tàu này.
Nghe giáo sư Diệp hỏi, Trần Thu Hà chỉ ra hướng bên ngoài: "Con gái tôi đến rồi, chúng tôi ra gặp nó một chút."
Nói xong, bà ấy còn không quên dặn giáo sư Diệp: "Thầy Diệp, làm phiền thầy trông chừng chỗ ngồi giúp chúng tôi."
Nghe vậy, giáo sư Diệp tất nhiên không từ chối.
Thực ra số người nhà họ Diệp không ít hơn nhà họ Thẩm, cả nhà bốn người đều ở đây.
Cô con gái cả cũng trạc tuổi Thẩm Mỹ Vân, chỉ là cô ấy không may mắn được đi làm thanh niên trí thức như Thẩm Mỹ Vân, mà phải theo ba mẹ đến đây.
Cùng đi với cô ấy còn có em trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận