[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1533: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 1533: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 1533: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 3
Triệu Xuân Lan nhìn thấy Quý Trường Tranh nằm trên giường bệnh, thực sự ngạc nhiên: "Ngọc Lan tỉnh rồi, chị đến báo cho em một tiếng." Nói xong, cô nhìn Quý Trường Tranh với vẻ muốn nói lại thôi: "Trường Tranh, em thật sự đến triệt sản rồi sao?"
Trước đó mọi người nói, Triệu Xuân Lan còn có chút không tin, nhưng lúc này nhìn thấy Quý Trường Tranh nằm trên giường bệnh, Triệu Xuân Lan mới có chút cảm giác chân thực.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Triệu Ngọc Lan đỡ hơn chưa?"
Nhắc đến Triệu Ngọc Lan, trên mặt Triệu Xuân Lan hiểm hoi có thêm vài phần nụ cười, cũng coi như là lần đầu tiên trong mấy ngày nay thật tâm cười "Uống nước sâm vào, không đến hai tiếng là tỉnh lại."
"Cho nên chị đến nói với Mỹ Vân một tiếng "
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Trường Tranh, em đi xem Ngọc Lan một chút, rồi gọi Chỉ đạo viên Ôn đến đỡ anh đi vệ sinh."
Cô không đỡ nổi Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh cao gần một mét chín, dù là thân hình gầy gò, cũng nặng hơn sáu mươi kg. Trong trường hợp phần dưới cơ thể của Quý Trường Tranh không thể dùng sức, cô căn bản không thể một mình đỡ anh dậy, ngược lại Chỉ đạo viên Ôn ở đây còn thuận tiện hơn.
Quý Trường Tranh gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân khó hiểu: "Tại sao?"
"Cho nên đến sẽ muộn một chút, Trường Tranh, anh một mình có ổn không?"
Nhìn thấy cách ở chung của đôi vợ chồng trẻ này, Triệu Xuân Lan trợn mắt há hốc mồm.
Giọng điệu đúng là của trẻ con.
Cô chăm sóc Quý Trường Tranh như chăm sóc trẻ con, điều này khiến trong lòng Quý Trường Tranh vô cùng vui vẻ, anh gật đầu: "Tạm thời anh có thể, nhưng Mỹ Vân..." Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ ỷ lại: "Em phải đến sớm một chút nhé."
Ra khỏi phòng bệnh, Triệu Xuân Lan nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị coi như đã hiểu tại sao Quý Trường Tranh lại si mê em như vậy."
Thẩm Mỹ Vân dường như vẫn không yên tâm: "Em xem Ngọc Lan xong, phải ra ngoài một chuyến, còn phải gọi điện thoại về nhà, để chị dâu tối nay giúp đỡ chăm sóc Miên Miên bọn nhỏ."
ebookshop.vn
Không có nền tảng này, tất cả đều vô dụng.
Người ta nói, đàn ông đến chết vẫn là trẻ con, điều này có lý. Dù sao, đàn ông trước mặt người phụ nữ mình yêu, chẳng phải là một đứa trẻ sao?
Thẩm Mỹ Vân bật cười, lắc đầu, không giải thích. Cách ở chung của cô và Quý Trường Tranh rất đặc biệt, không giống người khác, cũng không thể sao chép, mà nguyên nhân lớn nhất khiến họ có thể sống tốt, là Quý Trường Tranh yêu cô, đây là nền tảng lớn.
"Em đối xử với cậu ấy như đối xử với trẻ con, thử hỏi, người đàn ông nào lại không thích người vợ như vậy?”
"Vẫn phải để con bú."
Tiểu Tiểu Ôn lập tức bị đói đến mức khóc lớn.
Chỉ đạo viên Ôn định bế con đi, cho uống sữa bột, nhưng bị Triệu Xuân Lan ngăn lại: 'Không được, không hút thêm một chút ra, ngực Ngọc Lan rất dễ bị tắc, đến lúc đó sốt cao càng khó chịu hơn."
Trong lúc nói chuyện, đã đến phòng bệnh của Triệu Ngọc Lan, Triệu Ngọc Lan đã tỉnh, có tác dụng của thuốc giảm đau, sắc mặt cô ấy bớt đi vài phần đau đớn, nhưng lại có thêm vài phần tái nhợt. Cô ấy dựa lưng vào giường bệnh, dưới nách là Tiểu Tiểu Ôn, đang cố sức mút miệng nhỏ, nhưng lại không có sữa.
Cái này... Chỉ đạo viên Ôn đang khó xử, Thẩm Mỹ Vân đi vào, cô đưa hộp cơm nhôm qua: "Cho Ngọc Lan uống chút canh thịt trước, ăn chút thịt, chị ấy tự bồi bổ một chút, mới có sữa."
"Cô đi đi."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em đi xem Quý Trường Tranh, mọi người ở đây đi."
Anh ấy nhận lấy hộp cơm nhôm: "Thật sự cảm ơn cô."
"Mỹ Vân, cô đây là... Chỉ đạo viên Ôn hỏi được một nửa, nhẹ nhàng đánh vào miệng mình: "Xem tôi này, không hỏi."
Quý Trường Tranh nằm viện, cô không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc Triệu Ngọc Lan.
Không ngờ Thẩm Mỹ Vân thật sự kiếm được canh sườn. Điều này khiến Chỉ đạo viên Ôn bọn họ có chút bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận