[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 777: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 777: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 777: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 3
Khiến cho Quý Trường Tranh không nhịn được mà cứng lại: "Mỹ Vân, em thấy mẹ nói như thế có được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cái gì?"
Quý Trường Tranh giải thích lại một lần nữa, cô suy nghĩ một chút: "Vậy cho bà Ngô với thầy Trịnh, đưa cho mỗi người hai ba cân đi."
Nho là một thứ đồ hiếm, cho dù là ở hợp tác xã cung ứng, hay là chỗ bán thức ăn thì đều là loại thể gặp, không thể cầu.
Hơn nữa còn rất đắt, đối với người bình thường mà nói, có thể ăn cơm no cũng đã là chuyện xa xỉ.
Chớ nói chỉ là được ăn trái cây.
Quý Trường Tranh hỏi: "Có phải hơi ít không?"
Hai ba cân luôn cảm thấy sẽ rất keo kiệt.
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng, đi rửa sạch chùm nho dài, đặt ở bên trong giếng nước để ướp lạnh, thời điểm lấy ra ăn, nho sẽ lạnh như băng lạnh, vừa mọng nước vừa lạnh, hết sức thoải mái.
Chia vào đầu mỗi người, có được hai ba cân thì cũng không tệ. Những quả nho này, nhất định phải để cho nhà họ Quý trước.
Bà Quý nghe xong, lắc đầu một cái, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân à con phải nhìn thằng bé, đừng để cho choáng váng đầu, mẹ đi vào nghỉ ngơi đây."
Quý Trường Tranh nghĩ cũng phải: "Vậy đều nghe theo em."
Một sân nhà có bốn gia đình, chưa kể phía trên còn có hai người già.
Buổi sáng, từ sau khi biết chuyện của Quý Minh Viễn, bà ấy đã không ngủ.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: " Hai giỏ nho này nhìn thì nhiều, nhưng mà người phải chia cũng nhiều." Bà Ngô lớn tuổi, không ăn nổi mấy món quá cứng hoặc quá chua, còn về phần thầy Trịnh thì có cả nha xanh lẫn tím.
Bà Ngô một phần, vừa vặn được ba bốn chùm, không quá nhiều quả, nhưng mà tất cả đều là nho tím chín.
Vị ngọt nhiều, vị chua ít.
Số nho còn dư lại chia làm mấy phần, nhà mình giữ lại một phần làm khẩu phần lương thực.
Sau khi chia xong.
Nho màu xanh nho có thể ăn trong vài ngày, người lớn hay trẻ con cũng có thể nhiều bổ sung thêm vitamin.
Cho nên thời điểm Thẩm Mỹ Vân thả vào, một nửa là xanh, một nửa là màu tím.
Nhà bọn họ có trẻ con, với cả cuộc sống bây giờ cũng không quá tốt.
Cô xách túi vẩy tay với Quý Trường Tranh: "Em và Miên Miên ngồi xe điện đến đó, hay là anh đạp xe chở mẹ con em đây?"
So với xe hơi nhỏ, cô bé càng thích ngồi xe đạp hơn.
Ngày hôm nay với ngày đi đón bà Ngô là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
Nhà họ Quý có xe hơi nhỏ, nhưng mà vào thời điểm này lái xe đi ra ngoài ngược lại không thích hợp.
"Miên Miên ngồi ở chỗ thanh ngang phía trước, em ngồi ở phía sau, vừa đủ gia đình ba người của chúng ta."
Thẩm Mỹ Vân thì vẫn khá bình tĩnh, ngược lại thì Miên Miên vô cùng kích động, cười hưng phấn nói: "A được ngồi xe đạp rồi."
Quý Trường Tranh: "Để anh đạp xe chở hai người."
Có thể hóng gió, còn rất uy phong.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé một cái: "Đặc biệt dùng để chở con đó."
Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc vậy, Quý Trường Tranh quay đầu đi vào nhà, đẩy ra một chiếc xe đạp phượng hoàng hai mươi tám inch.
Thẩm Mỹ Vân thấy xe đạp này, thì lại nhớ tới xe đạp bên trong Bào Bào, thêm cả đồ ăn đều khiến cho người ta hoảng sợ nên cô không dám bán.
Tuy nhiên, lần này ngược lại đã có cơ hội.
Cô suy nghĩ một chút, cố gắng suy nghĩ biện pháp, để bán hai ba chiếc đổi chút ít tiền.
Đang lúc Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ lung tung, Quý Trường Tranh đã đẩy xe đạp tới. Đặt hai túi nho tươi vào giỏ trước xe.
Võ thanh ngang xe đạp, Thẩm Mỹ Vân đặt Miên Miên lên phần thanh ngang, để cô bé ngồi lên, Miên Miên không nhịn được sờ đầu xe lạnh buốt một cái.
"Con muốn ngồi lên đầu xe."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không được, sẽ bị rớt xuống, chỉ có thể ngồi ở trên thanh ngang, phải cố gắng nắm chặt, biết không?"
Miên Miên ngược lại rất khôn khéo, mẹ nói một chút là cô bé sẽ nghe theo, khéo léo gật đầu một cái: "Vậy cũng được ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận