[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1135: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 4

Chương 1135: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 4Chương 1135: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 4
Gần như tất cả mọi người đều nằm dài trên ghế, không muốn động.
Trong ngày trời tuyết lớn, được ăn một nồi lẩu dê nóng hầm hập, thật sự rất thoải mái.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cô no đến nỗi không muốn động đậy, chỉ muốn nằm.
Cũng may ở phương diện này Quý Trường Tranh tương đối chịu khó, chờ mọi người ăn xong, bắt đầu thu thập đống hỗn độn trên bàn.
Anh vừa hành động, Trần Viễn cũng cùng giúp việc, còn có bác sĩ Tần.
Ba người đều đi bộ đội, trong khoản làm nội vụ này thật sự là không thể soi mói.
Chỉ hơn mười phút, căn phòng hỗn độn đã trở nên ngăn nắp, Thẩm Mỹ Vân còn đi qua nhìn.
Ngay cả bát đũa trong phòng bếp, cũng được xếp ngay ngắn theo cùng một hướng.
"Nhìn thành quả này mà xem, thật sự rất tuyệt vời."
Lần sau lúc cô dùng, cũng không dám tự tiện cầm, sợ không đặt đúng vị trí cũ, thì nhục nhã lắm.
"Vì sao?"
Quý Trường Tranh xếp xong đôi đũa cuối cùng, nhất quyết phải xếp tất cả đầu đũa cùng một hướng.
"Cuối cùng thì em cũng hiểu, vì sao đàn ông trong bộ đội lại được hoan nghênh rồi."
"Bởi vì đàn ông trong bộ đội đều biết làm việc nhà."
Trình độ thật sự quá cao.
Thẩm Mỹ Vân ngoài ý muốn: "Chắc không phải đâu nhỉ?"
Quý Trường Tranh cười cười: "Vậy cũng tùy người, em xem ví dụ như Tiểu đoàn trưởng Lý bọn họ đâu có thích làm."
Cũng có rất nhiều người, sau khi tan tầm về thì cứ như là đại gia, chờ vợ hầu hạ.
Phòng bếp mới cũng không sạch sẽ sáng sủa như vậy.
"Nhưng mà..." Anh đứng thẳng làm động tác nghiêm: "Anh không thích chơi cùng Tiểu đoàn trưởng Lý."
Nhìn tính tình của Trương Phượng Lan, cũng là người nóng nảy, không giống như là có thể chịu đựng.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Chuyện này thì anh cũng không hiểu."
"Nếu thật thì sao chị dâu Phượng Lan không kể lể?"
"Cậu ta không cần mẫn làm việc ở nhà."
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều xem như người hiếu thuận, hai cái chân dê cũng được chuẩn bị sẵn từ sớm.
*
Lần này, Thẩm Mỹ Vân ở cũng không nhịn được cười ha ha.
Quý Trường Tranh bật cười: "Đó đều là nhờ đồng chí Thẩm Mỹ Vân dạy tốt."
Thịt dê này thật sự rất ngon.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân buồn cười, nâng tay vỗ bả vai anh: "Không nghĩ tới anh lại có giác ngộ cao đến vậy."
Cái gửi cho đại đội Tiền Tiến còn dễ, có thể nhờ người gửi sang.
Cái khó là phần chân dê đưa đến Bắc Kinh, dù sao, Bắc Kinh thật sự cách rất xa Mạc Hà.
Sau nhiều trắc trở, cuối cùng Quý Trường Tranh cũng tìm được một người quen, lại nói người này Thẩm Mỹ Vân cũng biết.
Đúng là cán bộ của chuyến tàu chạy từ tỉnh Hắc đến Bắc Kinh... cán bộ Hồ.
Em trai cô ấy đang đi lính ở bộ đội, vòng tới vòng đi, cuối cùng lại vòng vê người quen.
Nếu muốn gửi chân dê, vậy nhất định phải gửi cả nhân sâm, vì sợ nhân sâm bị mất, Thẩm Mỹ Vân còn cố ý dùng hộp gỗ để đựng, khóa kín lại.
Dù sao nhìn từ bên ngoài cũng nhìn không ra bên trong là thứ gì.
Ngoài ra còn gửi thêm năm cân hạt thông rang, hai cân nấm thông khô, cỏ kim cương và ngũ vị tử, những thứ này đều là bảo bối của người già.
Tất nhiên cũng đều phải gửi đi, lẻ tẻ thế mà cuối cùng lại gửi tổng cộng hơn hai mươi cân.
Quý Trường Tranh một hơi xách toàn bộ tới thành phố Mạc Hà, một bên là gửi đến đại đội Tiền Tiến, bên kia là gửi đến Bắc Kinh.
Phần gửi đến đại đội Tiền Tiến, là tìm xe ô tô từ thành phố Mạc Hà đến Công Xã Thắng Lợi.
Buổi sáng gửi đi, đến bốn giờ chiều cùng ngày, đã đưa tới Công Xã Thắng Lợi rồi.
Mà sau khi Quý Trường Tranh trở về, cũng nói tin tức về các loại xe ở đó, cùng thời gian đến Công Xã Thắng Lợi cho Thẩm Mỹ Vân.
Bởi vậy, Thẩm Mỹ Vân gọi một cuộc điện thoại cho ba mẹ trước.
Trần Thu Hà nhận điện thoại, vừa quở trách nói không cần, bảo cô giữ lại mà ăn, dù sao cũng là chân dê.
Cho dù là lúc trước ở Bắc Kinh, thì chân dê cũng là đồ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận