[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1157: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 9

Chương 1157: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 9Chương 1157: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 9
"Cô là Thẩm Mỹ Vân của đại đội Tiến Lên, công xã Thắng Lợi?"
Khi đó, đối phương còn muốn lấy hai con lợn từ trong tay ông ta.
Thật ra, trước đó ông ta không phải là không nghĩ tới Thẩm Mỹ Vân, nhưng lại nghĩ, năm nay đâu đâu cũng là dịch tả lợn, nên ông ta cũng không hỏi bên phía Thẩm Mỹ Vân.
Dù sao thì nếu dịch tả lợn ở khắp cả nước thì trang trại lợn ở bên phía Thẩm Mỹ Vân chắc là cũng không khá hơn là bao.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: 'Là tôi."
"Lúc trước mượn của ông hai con lợn, khi đó đã đồng ý với ông là trả lại cho ông hai mươi con."
Khoa trưởng Lý nghe thấy câu nói này, bất giác ngồi thẳng lưng.
"Thật sao???”
Khoa trưởng Lý: "Về cơ bản là chết hết, toàn bộ thành phố Mạc Hà chúng tôi, cuối năm mới được phân có năm con lợn."
Thẩm Mỹ Vân: "Lúc đó cũng có, nhưng sau đó cứu lại được, tổn thất cũng không quá lớn."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Chỗ ông bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm sao?"
Cũng may là bên đó vẫn còn.
Khoa trưởng Lý nghe tới đây thì không nhịn được mà bật cười: "Tốt quá, tốt quá."
"Đúng vậy."
"Không phải là năm nay bị dịch tả lợn sao?Chỗ cô không bị ảnh hưởng gì à?
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Ông nói nặng lời rồi, tình hình là thế này, khi đó đồng ý trả lại ông 20 con lớn, giữa lúc đó thì thanh niên tri thức Kiều ở công xã Thắng Lợi lấy đi ba con ở đơn vị, ba con lợn này ông có thể hói công xã Thắng Lợi, theo lý mà nói tất cả đều được nuôi lớn bình thường."
"Được rồi, đồng chí Thẩm, bên chỗ cô giúp đỡ thật đúng lúc."
"Cô chính là đại ân nhân của tôi."
Thẩm Mỹ Khê trầm mặc một chút, thâm nghĩ, thế thì đúng là thảm.
"Đồng chí Thẩm, thật là phiền cô quá, ngày mai, không, ngay bây giờ tôi sẽ phải người tới doanh trại để nhận."
Vừa nói xong, nụ cười của khoa trưởng Lý rạng rỡ thêm vài phần.
"17 con thì 17 con."
"Bớt đi ba con thì doanh trại chúng tôi vẫn còn thiếu của ông 17 con nữa, ông xem lúc nào có thời gian thì tới lấy 17 con lợn này về.
Chậm trễ một giây thì cũng là lỗi của ông ta.
Thế là tâm trạng lại trở nên tốt hơn.
Cô cũng rất mong chờ thành quả sau khi giống lợn mới này lớn.
"Lứa lợn này đều là giống lợn mới, nếu như ông nhận được rồi, nếu như có điều kiện thì tiếp tục nuôi, sẽ có niềm vui bất ngờ."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười: "Con lợn khi đó, con lớn nhất cũng mới được 7 tháng, nhỏ thì mới đầy tháng, một xe tải là đủ rồi."
Khoa trưởng Lý nghe nói là lợn con thì vẫn có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại thì lợn con tương lai sẽ biến thành lợn to.
"Nhưng, hai xe tải của tôi có đủ không?"
"Được, lát nữa tôi sẽ cho người tới doanh trại để nhận."
"Đồng chí Thẩm, thật sự cảm ơn cô."
Cảm ơn liên tục, có thể tưởng tượng được sự cảm kích của khóa trưởng Lý đối với Thẩm Mỹ Vân.
"Khi đó đã đồng ý với ông rồi, chuyện gì ra chuyện đó." "Cô có thể nghĩ như vậy còn tôi thì không, cô chuyển máy cho sư đoàn trưởng Trương, tôi muốn nói với ông ấy mấy câu."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, đưa ống nghe điện thoại cho sư đoàn trưởng Trương.
Sư đoàn trưởng Trương có hơi bất ngờ, nhận lấy điện thoại: "Lão Lý, ông tìm tôi à?"
Khoa trưởng Lý gật đầu: "Lão Trương à, ông phải thăng chức tăng lương cho đồng chí Thẩm đi!"
Sư đoàn trưởng Trương trầm mặc một chút, lần đầu tiên gặp một người thẳng thắn như vậy.
Ông ấy hừ nhẹ một tiếng: "Tay ông vươn xa thật đấy, vươn sang tận doanh trại của bọn tôi rồi."
Khoa trưởng Lý không thừa nhận điều này, ông ta lập tức nói: 'Nếu không không muốn thăng chức tăng lương cho đồng chí Thẩm, vậy thì thế này đi, ông chuyển đồng chí Thẩm cho tôi."
"Thành phố Mạc Hà chúng tôi cũng cần cô ấy."
Đây mới là mục đích thật sự của ông ta.
Khi đó đồng ý là tới cuối năm trả lại cho ông ta 20 con lợn, nói thật là bản thân khoa trưởng Lý còn cho rằng đối phương khi đó chỉ là nói khoác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận