[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2424: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bảy Xuyên Không 5

Chương 2424: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bảy Xuyên Không 5Chương 2424: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bảy Xuyên Không 5
Tương lai bọn nhỏ đến Hương Giang nói không chừng còn muốn anh ta ra mặt một phen.
Cảnh tượng lập tức yên tĩnh lại.
Cũng may bác cả Minh dẫn Thẩm Mỹ Vân cùng Minh Phán Đễ tới, xem như đánh vỡ an tĩnh.
"Người mua đến rồi."
Ông ta vừa dứt lời, trong phòng hơn mười đôi mắt, đồng loạt nhìn tới, khi nhìn thấy là hai nữ đồng chí, bọn họ hơi hơi nhíu mày, nhất là nhìn thấy Minh Phán Đễ cũng đi vào, lông mày kia càng nhíu chặt thêm một chút, nữ đồng chí làm sao có thể xen vào loại chuyện lớn như bán nhà này?
Cũng may biết đây là sân nhà Minh Gia Đống, cho dù là trong lòng bất mãn, cũng không nói ra.
Bị mọi người chú ý, Thẩm Mỹ Vân vẫn bình thản như nước, cô nhìn lướt qua người đàn ông đang ngôic ở giữa, khoảng hơn ba mươi tuổi, không tính là cao lớn, nhưng khuôn mặt trầm ổn, nhất là khóe mắt mang theo một cái sẹo, mang đến cho người ta hình tượng không dễ chọc.
Cô nghĩ, anh ta chính là Minh Gia Đống.
Thay vì giữ nhà, bị tộc nhân nhớ thương, còn không bằng trực tiếp bán nhà cho người ngoài, tiền cầm trong tay, cũng trang trải cuộc sống ở Hương Giang.
Minh Gia Đống đứng lên: "Bà chủ Thẩm?"
"Anh trai tôi đã nói hết tình hình với tôi." Minh Gia Đống: "Nhà và đất ở sau nhà đều thuộc về cô, tổng là bốn ngàn rưỡi, mua chắc rời tay."
Thẩm Mỹ Vân: 'Là tôi."
Suy cho cùng anh ta đi ra ngoài gặp qua việc đời, không giống như là người nhà họ Minh tự đại luôn chướng mắt nữ đồng chí như vậy. Anh ta cũng có ý nghĩ này, anh ta đón vợ con đến Hương Giang, sau này chắc chắn anh ta sẽ không trở lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Minh Gia Đống gật đầu: "Được."
Minh Gia Đống nói, hợp với ý kiến của Thẩm Mỹ Vân: "Vậy chúng ta viết giấy cam đoan?"
Hai bên mua bán một khi xác nhận, đại khái không đổi ý.
Cũng đỡ bị tộc nhân chiếm lợi.
Một câu nói đã chặn họng đám tộc nhân lại.
Giọng Minh Gia Đống thản nhiên: "Tôi không có ý định trở về."
Vợ và ba đứa con của anh ta đều đi Hương Giang, anh ta còn trở về làm gì?
Anh ta gật đầu một cái, tộc nhân xung quanh nhất thời nóng nảy: "Gia Đống, nhà này bán đi, sau này cháu trở về sẽ không có nơi để về."
Có một cụ già lớn tuổi nước mắt giàn giụa: "Đây là căn cơ, quê hương, gia đình, là thứ làm người không thể mất."
Lúc này, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Anh ta khịt mũi coi thường chuyện này.
Cái gọi là căn cơ, khi anh ta sắp chết đói, không có chút trợ giúp nào.
Căn cơ.
Chủ nhà bán nhà, người nhà họ Minh căn bản không ngăn cản được, tộc trưởng lập tức nói: "Nhà bán thì được, nhưng phần đất trống kia không thể bán ra bên ngoài."
Minh Gia Đống đã quyết hoàn toàn nghe không lọt lời nói của cụ già.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Minh Gia Đống, giọng điệu rất thẳng thắn: "Nếu như không có phần đất trống đó, tôi cũng không nhất định sẽ mua căn nhà này."
Mua nhà tặng đất là để vào ở, có thể tự mình trồng rau ăn, đương nhiên một điều quan trọng nhất là vào một ngày nào đó trong tương lai, giữ lại dùng để phá bỏ và dời đi nơi khác.
Thịt đến miệng, Thẩm Mỹ Vân sẽ không nhổ ra ngoài, cùng lắm thì đổi nhà khác.
Minh Gia Đống suy nghĩ một chút: 'Để tôi giải quyết chuyện này."
Anh ta nhìn tộc trưởng: "Đất trốn năm đó là do nhà tôi đào một góc mà ra, nếu như tôi nhớ không lầm, mảnh đất trống nhà tôi là do tôi và mẹ tôi cùng nhau đào ra, mẹ toii hiện giờ đã không còn, quyền sở hữu mảnh đất này là của tôi, chứ không phải của trong tộc mà nhỉ?"
Cái này...
Tộc trưởng nhất thời không lên tiếng, ông ta vung tay áo: "Nếu cháu quả thật muốn bán thì bán đi, trăm năm sau cháu trở về, sợ là ngay cả đất chôn cũng không có."
Minh Gia Đống tất nhiên là không quan tâm, bây giờ anh ta sống không sợ, về sau chết cũng không sợ.
Mắt thấy anh ta chẳng nghe lọt lời nào, tộc trưởng tức giận run rẩy, trực tiếp rời khỏi nhà của Minh Gia Đống, ông ta vừa đi, những người khác trong tộc thấy được, tất nhiên cũng đều rời đi.
Người ngoài vừa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận