[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2018: Ngày Thứ Hai Trăm Ba Mươi Xuyên Không 1

Chương 2018: Ngày Thứ Hai Trăm Ba Mươi Xuyên Không 1Chương 2018: Ngày Thứ Hai Trăm Ba Mươi Xuyên Không 1
Quách Trung Minh nghe vậy, sắc mặt của ông ta hơi thay đổi, dìu bà ta đứng dậy: "Lúc trước không phải anh đã nói, tạm thời đừng liên lạc với thằng bé sao? Sự tồn tại của em sẽ mang đến cho thằng bé rắc rối lớn."
Có một người mẹ ở tận Hương Giang, cái này đồng nghĩa với chuyện Ôn Hướng Phác ở Đại lục sẽ bị liên lụy nặng nề.
Liễu Văn Bội hoảng hốt: "Em không liên lạc với thằng bé, em chỉ bảo cậu bé đưa thư mỗi ngày giúp em tìm hiểu tin tức ở Bắc Kinh thôi."
Bà ta không thể gặp cậu, không thể ở bên cậu, chỉ có thể thông qua những tin tức trên báo để an ủi bản thân, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn biết được bất kỳ tin tức nào về con trai mình nữa.
Nhưng không ngờ, bà ta lại nhìn thấy nó trên báo.
Ngoại hình của cậu đẹp như vậy, thừa hưởng những nét đẹp của cả ba lẫn mẹ, cậu còn ưu tú như thế, ngay năm đầu tiên Đại lục khôi phục kỳ thi đại học đã giành được ngôi vị thủ khoa.
Nghĩ đến đây, Liễu Văn Bội mở tờ báo ra, nói với Quách Trung Minh: "Trung Minh, anh xem đứa trẻ này, giỏi giang biết bao."
Quách Trung Minh nhìn theo hướng bà ta chỉ, nhìn vào tờ báo, ngay lập tức nhìn thấy bức ảnh trên báo và mấy chữ 'thủ khoa thiên tài học bá.
Mắt của Liễu Văn Bội đỏ hoe, dù đã là tuổi xế chiều, nhưng bà ta vẫn toát lên vẻ đáng thương khiến người ta muốn bảo vệ.
Quách Trung Minh ôm Liễu Văn Bội vào trong lòng, trâm giọng nói: "Rất đẹp, cũng giống em."
Liễu Văn Bội là mỹ nhân hàng đầu, năm đó ông ta bất chấp sự phản đối của gia đình, đưa bà ta từ Đại lục về Hương Giang, bất chấp bà ta đã là gái có chồng, phản kháng cả gia tộc, nhất quyết phải cưới bà ta cho bằng được. Chỉ có thể nói, quả không hổ là con trai của Văn Bội.
Khuôn mặt của Ôn Hướng Phác giống Liễu Văn Bội hơn, thậm chí cả ngũ quan cũng vậy, mang đến cảm giác vượt trội hơn cả mẹ.
Không gì khác ngoài việc Liễu Văn Bội quá xinh đẹp, nhìn lại chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ 'sắc đẹp làm mờ lý trí.
Ngay cả ông ta cũng phải thừa nhận, đứa trẻ này quả thực rất ưu tú.
Quách Trung Minh nghe bà ta nói vậy, sắc mặt lộ rõ vẻ do dự: "Văn Bội, không phải anh không muốn em gặp thằng bé, mà em cũng biết tình hình ở Đại lục, hễ ai có liên quan đến Hương Giang đều không có kết cục tốt, em muốn gặp thằng bé cũng phải nhãn nhịn."
Năm đó, bà ta bỏ rơi Hướng Phác khi nó còn đỏ hỏn, đó luôn là điều khiến bà ta áy náy nhất.
Bao nhiêu năm qua, ngày nào bà ta cũng rửa mặt bằng nước mắt.
Làn da của bà ta trắng nõn, vài sợi tóc rơi xuống trước trán, đẹp đến nao lòng: "Trung Minh, em muốn gặp thằng bé."
Sau đó, Quách Trung Minh, người theo đuổi bà trước đây, đến an ủi bà ta.
Liễu Văn Bội nghe vậy, bỗng nhiên bật khóc nức nở: "Em không nhịn được nữa, em đã nhẫn nhịn mười tám năm rồi, Trung Minh, em nhớ thằng bé lắm."
Năm đó chồng bà ta hi sinh, bà ta đột nhiên nhận được tin dữ, không thể chấp nhận, cả đời bà ta chỉ là một sợi dây tơ hồng, sống nhờ vào đàn ông, đột nhiên mất đi trụ cột, bà ta suýt chút nữa đã khóc ngất đi.
"Dù sao cũng không thể hại thằng bé được."
Qua lại vài lần, hai người không biết thế nào lại lên giường với nhau, sự việc đã đến nước này, bà ta đương nhiên không còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Ôn, càng không còn mặt mũi nào nhìn con trai.
Thế là, bà ta nghe theo sự sắp xếp của Quách Trung Minh, đi theo ông ta đến Hương Giang, đi một cái là mười tám năm liền. Nhà họ Quách ở Hương Giang được coi là gia tộc khá giả, có tiền có thế, bà ta theo Quách Trung Minh cũng được sống trong nhung lụa nhiều năm, đúng lúc tránh được tai họa ở Đại lục.
Chỉ là càng lớn tuổi, nghĩ lại những chuyện đã làm lúc trẻ bà ta lại càng thấy áy náy, càng nhớ nhung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận