[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 910: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 7

Chương 910: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 7Chương 910: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 7
Thẩm Mỹ Vân nghe xong những lời này, trong lòng chấn động, có thể nói tư tưởng của Quý Trường Tranh đã đi trước đàn ông thế hệ sau cả vài thế kỉ.
Cô có chút kinh ngạc hỏi: "Anh không quan tâm đến hậu thế sao? Anh không để quan tâm tới trăm năm sau dòng họ mình sẽ không có người để truyền thừa sao?"
Quý Trường Tranh cau mày: "Chuyện này có liên quan gì tới anh chứ? Cái chết như ngọn đèn cạn dầu, đôi chân trần hóa thành tro bụi, nếu anh có một đứa con theo họ của mình thì anh có thể sống lâu hơn vài thập niên không? Hay là nói nếu anh chết đi, bọn chúng chỉ cần đốt cho anh mấy tờ giấy, là anh đã có thể sống lại rồi?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhìn anh, có đôi khi đến cô còn nghi ngờ, có phải Quý Trường Tranh là người của thời sau xuyên không tới đây hay không.
Nếu không, sao tư tưởng của anh có thể đi trước thời đại thế này cơ chứ?
Nhưng Thẩm Mỹ Vân biết, anh không phải, ở những phương diện khác, Quý Trường Tranh vẫn là một người đàn ông đội trời đạp đất.
Anh vẫn cảm thấy chuyện đàn ông bảo vệ phụ nữ nữ chuyện đương nhiên, nhưng khi anh về nhà, thì vẫn sẽ làm việc nhà.
Thẩm Mỹ Vân trầm giọng nói.
Nếu nói đến chuyện kết hôn mà gặp được người như Quý Trường Tranh, chính là may mắn mười đời tích được.
"Hả?"
"Quý Trường Tranh."
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy nhất định kiếp trước bản thân đã tích góp được rất nhiều vận may, đời này mới gặp được Quý Trường Tranh.
"Em có bao giờ nói với anh rằng, gặp được anh chính là may mắn đời của em chưa." Có thể nói gì đây?
Quý Trường Tranh gật đầu, nắm tay Thẩm Mỹ Vân.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Sự dịu dàng và ngọt ngào đó khiến ngay cả người ngoài cũng phải hâm mộ không thôi.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn cô, cười nói: "Thật khéo, anh cũng thấy gặp được em, chính là may mắn của anh."
Lâm Vệ Sanh mới nói Miên Miên: "Khi anh trở về, nhất định sẽ có lợi thế hơn Lâm Lan Lan, anh nhất định sẽ không thua trong tay con bé nữa đâu."
Dù sao chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tình cảm rất tốt.
Có lẽ phát hiện tiếng động bên ngoài cửa, hai đứa bé đồng thời quay đầu lại nhìn.
Rồi nhìn thấy Miên Miên đang nằm bò trên giường bệnh, chụm đầu với Lâm Vệ Sanh, cũng không biết hai đứa bé này nói chuyện gì mà trông hăng say vô cùng.
Miên Miên dạ một tiếng.
Động tĩnh bên này của bọn họ.
Lâm Vệ Sanh ở phòng bệnh bảy ngày, rồi lại được chuyển từ trạm xá quân đội đến bệnh viện thành phố Mạc Hà.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ dặn dò lẫn nhau, Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Vệ Sanh gật đầu.
Đã tới đây một lần nên cũng đã quen thuộc đường xá, trực tiếp mượn xá đi tới bệnh viện thành phố Mạc Hà kiểm tra.
"Anh Vệ Sanh, anh phải cẩn thận nha."
Bên kia, đã truyên đến tin tức của Lâm Chung Quốc, anh ta bị giam giữ khoảng mười ngày sau đó đã được thả ra.
Cha đánh con, dù là chuyện kinh thiên động địa, dù là Lâm Chung Quốc bị bắt đi, thì cũng chỉ có giáo dục anh ta một bài học mà thôi. Sau đó lại được thả đi.
Liên đoàn phụ nữ và đồn cảnh sát bên kia đã thảo luận rất nhiều, có nên nhốt anh ta lại hay không.
Những mấy đứa con của Lâm gia thì phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, có vô vàn phụ huynh đánh đập con em, chẳng lẽ phải bắt hết bọn họ lại?
Bắt không hết được.
Chẳng thể bắt đầu từ đầu được nữ là.
Chỉ có thể giáo dục một phen rồi lại thả ra. Lâm Chung Quốc sau khi được đồn cảnh sát thả ra, hình như đã gầy đi một vòng.
Nghĩ lại thì những ngày này anh ta ở đồn cảnh sát cũng không vui vẻ gì.
Giáo dục bằng miệng cộng thêm giáo dục bằng côn bổng, hơn nữa thức ăn còn rất ít ỏi, ba thứ này kết hợp lại đã khiến Lâm Chung Quốc gần như mất đi một lớp da.
Sau khi được đồn cảnh sát thả ra.
Lâm Chung Quốc tức giận nói với Lý Tú Cầm: "Nhìn thằng con ngoan của bà hư đốn đến thế nào kìa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận