[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1752: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 6

Chương 1752: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 6Chương 1752: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 6
So sánh với vợ thường xuyên tới thăm của Quý Trường Tranh lại càng hận hơn.
Người ngoài không biết, Triệu Hướng Viễn ở cùng ký túc xá với Quý Trường Tranh sao lại không? Vợ Quý Trường Tranh tới không biết là mang cho anh bao nhiều đồ ăn ngon.
Còn chưa có tan học mà anh ấy đã không nhịn được chảy nước miếng rồi.
Tâm hồn cũng bay theo ra bên ngoài.
Ở bên ngoài.
Sau khi Quý Trường Tranh nhân được tin thì chạy nhanh xuống tầng, bảo vệ Tiểu Vương theo phía sau, cứng ngắn nhìn đối phương một hơi lao xuống ba tầng.
Giỏi quái
Giống như là người bay.
Ở trong trí nhớ của Miên Miên thì Quý Trường Tranh là ba của cô bé, là ba duy nhất.
Đuổi theo không kịp.
Quý Trường Tranh không khỏi ngạc nhiên và vui mừng nói: "Mỹ Vân, Miên Miên?"
Từ xa đã nhìn thấy một lớn một nhỏ.
Quý Trường Tranh quên mất Tiểu Vương đi báo tin, anh chạy thẳng tới cổng trường. Vốn là mất mười phút nhưng anh chạy chỉ mất ba phút.
Theo âm thanh, Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên quay lại thì thấy Quý Trường Tranh. Miên Miên lúc này buông lỏng tay mẹ, chạy về phía Quý Trường Tranh, vừa chạy vừa kêu: "Ba ơi, ba ơi!"
Tiểu Vương: "...
Miên Miên mỉn cười nói: "Ba ơi, đã hơn một năm ba không gặp con." Lúc Tết ở nhà bà ngoại. Sau khi Quý Trường Tranh về nhà thì cô bé cũng không gần đối phương.
Quý Trường Tranh vững vàng bế Miên Miên lên: "Cao lên không ít." Trước kia Miên Miên chỉ tới thắt lưng mà nay đã nhanh tới ngực.
Quý Trường Tranh cũng thoải mãn tất cả tưởng tưởng của cô bé về ba.
"Anh dẫn em đi tới nhà trọ của trường."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh cười nói: "Muốn tới thăm anh."
Lời nói thản nhiên nhưng khiến trong lòng Quý Trường Tranh dâng lên ngàn con sóng, thậm chí trong ánh mắt cùng toàn là tình cảm nồng đậm.
Quý Trường Tranh dịu dàng xoa đầu cô bé, nắm tay Miên Miên đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nhìn cô nói: "Sao đột nhiên lại tới đây?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, vỗ hành lý trong tay: "Toàn bộ đều là đồ ăn ngon mang cho anh.”
Quý Trường Tranh nghe thế, trong mắt phát sáng, anh không nói gì mà dùng sức lôi kéo tay cô: "Phía trước là nhà trọ.
Rõ ràng là Quý Trường Tranh thông minh nhưng sau lại như trẻ con mà cáo trạng với Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cười như không cười trêu một câu, nháy mắt Quý Trường Tranh không lên tiếng. Một lúc sau mới nói được một câu: "Đồ ăn ở trường học không hề ngon."
"Lần sau đến em sẽ không mang đồ ăn ngon nữa nhé?"
Điều này khiến lòng Thẩm Mỹ Vân mềm nhữn: "Biết bên này không thể ăn nên mới mang tới nhiều."
Quý Trường Tranh thuật tay cầm lấy: "Em đến thăm anh là anh vui rồi."
Sau khi tới nhà trọ của trường học, Quý Trường Tranh đưa ra chứng nhận học sinh cho chủ nhà trọ. Có giấy chứng nhận học sinh thì thuê phòng rẻ hơn nhiều.
Thường người ngoài ỏ hết một tệ hai nhưng bọn họ ở thì chỉ mất bảy mươi xu một ngày, tương đương với rẻ hơn một nửa.
"Muốn một phòng." Chủ nhà trọ ló ra nhìn Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo một đứa nhỏ, không cần nói cũng biết chắc chắn là vợ và con của Quý Trường Tranh.
Đối phương nhận một tệ, đưa lại bốn mươi xu: "Đồng chí Quý, nhận lấy, đây là chìa khóa”.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, dẫn theo Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên lên tâng. Nhà trọ Cáp Nhĩ Tân xây dựng rất tốt, trên tường hành lang đều sơn mày xanh biếc, trên trân còn có quạt.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi nhìn Quý Trường Tranh nói: "Điều kiện chỗ này không tệ."
Ở hành lang thế mà có quạt.
Nhà trọ ở Bắc Kinh còn chưa chắc có.
Quý Trường Tranh cười nói: "Nhà trọ này được xây dựng từ kinh phí bên trên, đặc biệt dành cho trường học." Có thể nói trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân là cái nôi của những lãnh đạo tương lai.
Tất nhiên ở đây sẽ không quá tệ.
Khi đến trước cửa 201, Quý Trường Tranh nhìn số phòng rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng có một chiếc giường lớn, trải ga trắng tinh, cửa sổ hướng ra cây bạch dương, phong cảnh rất đẹp.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận