[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1140: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 1

Chương 1140: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 1Chương 1140: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 1
"Mỹ Vân là đứa không tệ, từ nay về sau bà cũng quan tâm con bé nhiều một chút."
Bà nội Quý ừ một tiếng, bà ấy cũng bốc một nhúm ngũ vị tử pha nước, chậm rì rì uống một ngụm, híp mắt, lúc này mới hỏi: "Chuyện ông già nhà họ Cố, ông nghĩ thế nào?"
Ông nội Quý nhìn cỏ kim cương nổi lơ lửng trên bề mặt cái vò tráng men, trầm mặc một lúc lâu.
"Nhà họ Cố đổ dầu vào lửa, còn không biết thu liễm." Ông ấy quay đầu lại, nhưng không thấy dáng vẻ vui đùa và hiền lành ngày xưa nữa, ngược lại mang theo vài phần sát phạt quả đoán.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ bị chặt đứt trên người Cố Nhị.
Cố Nhị chính là em trai của Cố Tuyết Cầm, cũng là đứa em trai duy nhất.
Nghe đáp án này.
Bà nội Quý trầm mặc một lát, chợt thở dài một hơi: "Có thể làm gì không?”
Bà nội Quý nghe vậy, trong lòng run sợ: "Tôi biết rồi."
Ông nội Quý lắc đầu, thổi cỏ kim cương trên bề mặt cái vò tráng men, cỏ kim cương gặp nước nóng, phập phồng lên xuống, giống như đời người.
"Bo bo giữ mình, ám độ trần thương." Ông ấy gõ bàn: "Bảo vợ thằng cả đoạn thời gian này, lặng lẽ đưa chút đồ qua, không cần gửi đến nhà họ Cố, gửi đến căn nhà bên ngoài của bọn họ."
Giọng điệu ông ấy bình tĩnh: "Dẫn lửa vào người không phải chuyện tốt."
Ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ như thế nào.
"Không được để ai biết."
Rốt cuộc cũng là quan hệ thông gia.
"Có thể đón về được không?" Bà ấy lại không nhịn xuống hỏi một câu.
"Vậy ba mẹ của Mỹ Vân thì sao?"
Nhà vợ thằng cả như vậy, nhà vợ thằng út cũng có khác gì đâu?
"Ông nói đúng."
"Trở vê? Trở vê để làm gì? Để sa chân vào vũng nước đục này sao?"
Bà nội Quý nghe thấy câu này cũng trở nên trầm lặng.
Ông nội Quý suy tư một lúc, ý vị thâm trường nói: "Không cần thiết, bọn họ ở đại đội Tiền Tiến là tốt nhất rồi."
"Thành phố Tứ Cửu của Bắc Kinh xưa, giống như là con rùa mang theo cái mai vậy, người đứng trên lưng rùa có thể bị hất xuống bất cứ lúc nào."
Ông Quý suy nghĩ một chút: "Đại đội Tiến Lên đã là nơi tốt nhất rồi, cho dù là bí thư chi bộ hay là chủ nhiệm công xã đều rất tốt."
Nhà họ Quý cũng khó khăn, mọi người đều đang cụp đuôi, làm người khiêm tốn.
"Cuộc sống bây giờ có ai là không khó khăn?"
Ông nội Quý ừm một tiếng.
Bà Quý: "Nếu không thể gọi hai vợ chồng nhà họ Thẩm về, vậy có thể tạo điều kiện thuận lợi hơn cho bọn họ được không?”
Nhà của bọn họ cũng không ngoại lệ.
"Còn chủ nhiệm Lý ở thành phố Mặc Hà tôi cũng có quen biết, nhưng theo tôi nghĩ thì..."
"Có vẻ như là không cần thiết?"
Chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què.
Bà Quý: "Ông gọi cuộc điện thoại nói một chút cũng có sao đâu."
"Bây giờ gọi."
Gọi cho ai. Tất nhiên là gọi cho chủ nhiệm Lý rồi.
Ông Quý không nhịn được mà lầu bầu: "Tôi thấy bà còn không để tâm đến cha mẹ của Tuyết Cầm nhiều như thế này."
Bà Quý liếc mắt: "Có thể giống nhau được sao? Mấy năm nay ông cũng không xem xem, chúng ta đã từng giúp đỡ cha mẹ của Tuyết Cầm bao nhiêu lần rồi? Trên thì tạo mối quan hệ, dưới thì ăn ở đi lại, những thứ mà Tuyết Cầm lấy ở nhà đi vẫn còn ít à? Thằng em trai của nó nữa, cũng không ít lần phải để anh cả đi chùi đít cho."
"Nhưng ông xem bên nhà Mỹ Vân, cha mẹ con bé khi đó cho dù bị về vùng nông thôn cũng chưa bao giờ tới làm phiền chúng ta."
Chứ đừng nói đến việc bọn họ còn ở nhà của người ta gần hai tháng trời.
Rõ ràng là biết người nhà họ Quý có nhiều mối quan hệ cá nhân, nhưng từ đầu đến cuối, cho dù là Trần Thu Hà hay là Thẩm Hoài Sơn, bọn họ thậm chí còn không nhắc tới.
Con người chính là như vậy.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận