[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1129: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 8

Chương 1129: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 8Chương 1129: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 8
Quý Trường Tranh: "Lúc đi tuần tra, chuồng dê của các hộ gia đình bị tuyết đè sụp, có hai con dê không chạy ra được."
"Anh mua một con đấy."
Thẩm Mỹ Vân không ngại chút nào, ngồi xổm xuống lật da dê lên xem: "Thịt còn rất tươi mới, một con dê này ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân nhỉ."
"Không phải dê trưởng thành à?"
"Ừ, mới hơn ba tháng nên còn ham chơi lắm, lúc đi về gặm cỏ, thì bị hàng rào gỗ đè SỤP.'
Thẩm Mỹ Vân sờ sờ thịt dê đỏ tươi, không nhịn được nói: "Vậy thịt dê này non thật."
"Con này tốn bao nhiêu tiền?"
Quý Trường Tranh: "Sáu mao một cân, tính cả da dê và nội tạng, anh đưa hai mươi tám khối."
Nhà mẹ đẻ mẹ cố ý nuôi một con, đến lúc đó lỡ như con gái hết sữa, thì để đứa nhỏ uống sữa dê.
Thịt dê rẻ hơn thịt lợn.
Mà đám dê này, vốn cũng không phải để ăn, mà là hộ gia đình kia, vốn định nuôi lớn, để tặng cho con gái, con gái gả chồng đã có thai rồi, dự tính đầu xuân sẽ sinh con.
Cho nên, thịt dê mới không tăng giá nổi.
Thịt lợn phải bảy mao một cân, thịt dê mới sáu mao, rốt cuộc mọi người đều quen mùi vị của thịt heo, lại không quá thích vị thịt dê.
Sợ con gái không đủ sữa cho con.
"Đối phương giảm hai khối tiền."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh thấp giọng nói: "Mỹ Vân, em cho anh chút tiền, anh đi trả tiên cho người ta." Chứ đừng nói là, đến đầu xuân.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, không nhịn được cảm thán nói: "Người làm mẹ đúng là luôn nhớ mong con mình." Tiếp theo, cô đổi giọng: "Nhưng mà, chúng ta lại được lợi."
Nào có dự đoán được, con dê này còn không sống nổi đến cuối năm.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, vỗ đầu: "Tiền ngay trong ngăn kéo đấy anh tự lấy đi, để em xem xem con dê này, nên làm món gì đây?”
Tiền trên người anh không vượt quá một khối tiền.
Mà con dê này, cũng là mua chịu chờ trả tiền sau.
Kể từ sau khi kết hôn, tiền lương của anh đều nộp lên hết cho Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, xoay người tiến vào phòng cầm hai mươi tám khối tiên: "Em cứ suy nghĩ trước, anh đem tiền đi thanh toán, còn dê cứ để đó chờ anh về xử lý."
Nói xong, không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, đã sải bước tiêu sái đi mất dạng.
Thẩm Mỹ Vân ngẩn ngơ, gò má không nhịn được nóng lên, đưa tay đẩy anh: "Thật là không biết xấu hổ."
Quý Trường Tranh nhìn chằm chằm cô một lát, sau khi chú ý tới Miên Miên đang sàng chọn hạt thông, không nhịn được nâng má cô lên hôn một cái: "Tất nhiên."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Vậy anh đi nhanh về nhanh nhé."
"Em là vợ anh, sao anh phải xấu hổ chứ? ?"
Đây là cả một con dê đấy, ngay cả da dê cũng còn nguyên.
Anh vừa ra ngoài, sĩ quan hậu cần đã chờ ở cách đó không xa, trên khuôn mặt anh ấy còn có một dấu tay đỏ chót.
Lúc đó nhà người ta bị đè chết hai con dê, một con bị Quý Trường Tranh mua, còn con khác thì bị sĩ quan hậu cần mua.
Chẳng qua...
Khác với Quý Trường Tranh lấy được tiền một cách nhẹ nhàng, hiển nhiên là sĩ quan hậu cần đã trải qua một trận bạo lực gia đình, lúc này mới lấy được hai mươi lăm khối tiền.
Con dê mà anh ấy chọn, nhỏ hơn con của Quý Trường Tranh.
Chẳng qua, khi nhìn thấy Quý Trường Tranh như vậy, sĩ quan hậu cần liền ghen tị: "Cậu chưa thương lượng gì với vợ, mà đã mua một con dê trở về, vợ cậu không đánh cậu à?”
Một con dê tận hơn hai mươi khối, sắp bằng nửa tháng tiền lương rồi.
Quý Trường Tranh kinh ngạc: "Mua dê về cho cả nhà ăn, vì sao vợ tôi lại muốn đánh tôi?"
Anh có hơi không hiểu lắm.
Sĩ quan hậu cần buồn bã nói: "Hai ba mươi khối lận đấy, cho dù là lễ mừng năm mới cũng không mua nhiều tiền như vậy."
"Cô ấy không mắng cậu là ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi hả?"
Quý Trường Tranh lắc đầu, như là bừng tỉnh ngộ ra: "Anh bị chị dâu mắng à? Vậy còn lấy dê không?"
"Nếu không lấy nữa, thì để cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận