[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 909: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 6

Chương 909: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 6Chương 909: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 6
Một mạng người cứ như thế bị con bé nhẹ nhàng tiêu diệt như lông hồng.
Nếu không phải Miên Miên và Lâm Vệ Sanh đã cùng nhau ước định, phát hiện đối phương không tới, lúc này mới dẫn người tới tìm Lâm Vệ Sanh.
Có thể Lâm Vệ Sanh đã thật sự mất hết máu, chết trong phòng rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, vẻ mặt phức tạp: "Đây căn bản không phải là chuyện mà một đứa trẻ năm tuổi có thể làm được."
"Ừm."
"Cho nên, sau này Miên Miên ít tiếp xúc với con bé đi."
"Vậy anh còn muốn Lâm Vệ Sanh trở về sao?"
Đây là chuyện Thẩm Mỹ Vân cảm thấy khó hiểu.
Quý Trường Tranh hiếm khi để lộ vẻ mặt bày mưu tính kế của mình trước mặt Thẩm Mỹ Vân, vẻ mặt này thật sự quá đỗi âm u.
"Trong trường hợp của Lâm Vệ Sanh, Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm đã nảy sinh nghi ngờ với Lâm Lan Lan, nhưng bọn họ vẫn rất giận Lâm Vệ Sanh, để bọn họ vào trong nhà giam, bọn họ hạ hỏa lại đã."
Thẩm Mỹ Vân nhìn anh hồi lâu không nói nên lời.
Sau khi nghe một loạt sắp xếp của Quý Trường Tranh.
"Chờ Lâm Vệ Sanh trở về, ngọn lửa này lại được thắp lên lại, Lâm Lan Lan sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi."
"Em sợ anh sao?”
Quý Trường Tranh: "Coi như là dùng vũ lực để chiến đấu, cũng là biện pháp tốt nhất anh có thể nghĩ ra."
Đương nhiên, anh cũng sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, mà Lâm Vệ Sanh chính là quân cờ anh an bài để khắc chế Lâm Lan Lan. Nhưng mà, lần này không thể không nói.
Anh phải cảnh tỉnh Mỹ Vân và Miên Miên, để bọn họ đề phòng Lâm Lan Lan.
Anh luôn muốn để lại ấn tượng tốt nhất trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
Cho nên Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Sao có thể chứ?"
Nhưng lần này lại là dương mưu, một âm mưu dưới ánh mặt trời.
Anh biết, Lâm Vệ Sanh biết, Thẩm Mỹ Vân cũng biết.
Anh biết bản thân có chút cay nghiệt, thậm chí là vô tình, có thể tính kế trên người một đứa nhỏ.
"Anh làm thế là để cho em và Miên Miên sống tốt hơn, em đều biết cả."
"Mỹ Vân, chúng ta còn cả một quãng đường dài nữa, chờ nuôi dưỡng đứa nhỏ lớn lên, cô bé thành gia lập nghiệp, chúng ta sẽ sống cuộc sống vợ chồng của riêng mình."
Quý Trường Tranh ôm cô cười nói: "Này mới tốt."
Thẩm Mỹ Vân dừng một chút mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh: "Sao anh lại tốt như thế cơ chứ?"
Quý Trường Tranh: "Anh có Miên Miên là đủ rồi."
"Sau này còn có thể tốt hơn nữa."
"Nhưng mà, tại sao anh lại từ chối Lâm Vệ Sanh làm con của gia đình chúng ta?"
Anh thích ở bên cạnh Mỹ Vân, hơn nữa còn là mãi mãi bên cạnh nhau.
Điều đó sẽ mang lại anh một cảm giác cực kỳ yên ổn.
Sự xuất hiện của đứa nhỏ khiến Quý Trường Tranh cảm thấy như thể thế giới giữa anh và Mỹ Vân đã bị chen ngang.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là Quý Trường Tranh không dám nói, cũng không thể nói ra.
Anh đã chứng kiến vợ của chiến hữu vì sinh con mà mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Anh giúp đưa người này tới bệnh viện, từ trạm xá quân đội đến bệnh viện trên trấn, rồi đến bệnh viện tỉnh.
Chạy theo thần chết, cuối cùng lại chẳng thể vượt qua tử thần.
Vợ của chiến hữu chết trong xe, chiếc xe dính đầy máu, đó là bóng ma mà cả đời này Qúy Trường Tranh chẳng thể nào quên được.
Cho nên, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con.
Anh không có cách nào đối mặt với nửa gánh nặng còn lại, càng không có cách nào đảm bảo đối phương có thể an toàn.
Sinh ra đứa bé là chuyện nằm ngoài tâm kiểm soát.
Cho đến khi anh gặp Thẩm Mỹ Vân, anh muốn kết hôn với cô, nhưng anh lại không dám để Thẩm Mỹ Vân sinh ra đứa bé của hai người bọn họ.
Không thể mạo hiểm được.
So với đứa bé chưa từng gặp mặt, anh lại càng không muốn mất đi Thẩm Mỹ Vân hơn.
Hiển nhiên trong suy nghĩ Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân quan trọng hơn.
Quý Trường Tranh hiểu rõ một chuyện, anh thích Thẩm Mỹ Vân, người anh muốn ở cạnh cho tới già cũng chính là Thẩm Mỹ Vân.
Chứ không phải là đứa bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận