[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2014: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 5

Chương 2014: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 5Chương 2014: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 5
Quản gia Lý vừa vào, dậm chân cho tuyết rơi xuống, ngẩng đầu lên đã thấy phóng viên Hướng đi ra ngoài, ông ấy ngạc nhiên hỏi: "Cậu đi rồi à?"
"Đây bữa sáng vừa mới mua về."
Phóng viên Hướng: "Cảm ơn chú Lý ạ."
Anh ta cầm lấy quẩy và nước đậu: "Vừa hay tôi đang đói bụng, chú đến thật đúng lúc." Quả không hổ là phóng viên, thật biết cách ăn nói.
Một câu nịnh bợ đã khiến quản gia Lý sảng khoái cả người.
"Cậu thích là được." Ông ấy nhìn phóng viên Hướng bằng ánh mắt hiền từ, cứ như nhìn thấy con cháu trong nhà mình.
Phóng viên Hướng ăn quẩy và uống một bát nước đậu nóng hổi ở nhà họ Ôn, lúc này mới thấy cả người ấm áp hẳn lên.
Không lâu sau khi phóng viên Hướng rời đi.
"Không đủ rồi, lại không đủ rồi, phóng viên Hướng, cậu mau liên hệ xưởng in, in thêm năm mươi ngàn bản nữa."
Nhưng mà rất nhanh cô bé đã tập trung vào việc học.
"Thủ khoa đại học, bốn chữ này quá sức hấp dẫn, cộng thêm danh hiệu thiên tài học bá khiến tờ báo ngày hôm đó trở thành thứ hot nhất.
Đến chiều thì báo không còn đủ bán.
Phóng viên Hướng hành động rất nhanh, ngay trong ngày hôm đó đã in một trăm ngàn tờ báo, những tờ báo này vừa được tung ra thị trường đã bị mua sạch.
Báo Bắc Kinh bán hết veo.
Miên Miên đến, biết phóng viên Hướng đã đi, cô bé có chút thất vọng: "Lỡ mất rồi."
Phóng viên Hướng: "Bây giờ tôi đến xưởng in, bảo họ tăng ca in thêm."
Lượng tiêu thụ bình thường của họ cũng chỉ hơn một trăm ngàn bản. "Lại hết rồi, các sạp báo phản hồi là vừa bày ra đã bị mua hết."
Phóng viên Hướng ngớ người: "Không phải vừa mới in thêm ba mươi ngàn bản rồi sao?"
"Thủ khoa này đẹp trai quá."
Trên các con phố, ngõ hẻm, hễ nơi nào có người tụ tập, hầu như ai cũng cầm một tờ báo, ai không có thì cũng ngó đầu vào xem ké.
"Cho tôi xem nào, cho tôi xem nào, thủ khoa đại học trông như thế nào?"
Cùng lúc đó.
"Tôi cũng thấy vậy, đẹp trai lại còn học giỏi, đúng rồi, tôi thấy trên báo còn khen cậu ta là thiên tài học bá nữa."
Sau khi anh ta đi làm.
Tối qua bà Quý đã dặn Quý Trường Đông: "Con mang nhiều tờ báo ở đơn vị về, mẹ muốn xem Hướng Phác lên báo thế nào."
Nhà họ Quý.
Cảnh tượng này diễn ra cùng lúc ở nhiều nơi khác nhau.
Quý Trường Đông gật đầu đồng ý.
"Không biết gia đình người ta nuôi con kiểu gì mà giỏi thế."
Bà Quý lại thấy sốt ruột: "Thôi, đợi Trường Đông về thì cũng đến trưa rồi."
Bà ấy quay sang nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, hay là chúng ta ra sạp báo đầu ngõ mua mấy tờ báo?"
Lúc này còn sớm, mới hơn bảy giờ.
Thẩm Mỹ Vân cũng vừa mới dậy, cô đương nhiên đồng ý.
Nhà họ Quý nằm ở vị trí rất tốt, ra khỏi nhà chỉ mất ba đến năm phút là đến sạp báo đầu ngõ.
Sạp báo do một ông lão quản lý, mở cửa từ rất sớm, lúc này người ra người vào, nhiều người đi qua tiện thể mua một tờ báo rồi cầm đi.
Thời buổi này báo cũng rẻ, một xu một tờ, hầu như nhà nào cũng mua được.
Thực ra ngày thường cũng không có nhiều người mua báo, ngoại trừ lần trước khi kỳ thi đại học được khôi phục, báo ngày hôm đó bán đắt như tôm tươi, phải in thêm nhiều lần.
Còn có hôm nay, báo Bắc Kinh đăng bài phỏng vấn thủ khoa đại học, cho nên lúc Thẩm Mỹ Vân và bà Quý đến, đã có không ít người đang đọc báo ở sạp.
Đọc tại ch mà không mua, đương nhiên loại người này cũng không ít.
Thẩm Mỹ Vân và bà Quý đến sớm, nên trên chiếc ghế dài bên ngoài sạp báo, gần như chất đầy báo, phải đến mấy trăm tờ.
Thẩm Mỹ Vân cầm một tờ lên, lại đưa cho bà Quý một tờ, hai người cầm báo, còn chưa kịp đọc chữ đã nhìn thấy ảnh của Ôn Hướng Phác.
Chàng thiếu niên thanh tú, đứng trước giá sách, toát lên vẻ thư sinh, nho nhã đến mức khó tả.
Quả là một thiếu nho nhã .
"Đẹp!"
Bà Quý khen lớn: "Đứa trẻ này đẹp trai thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận