[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1168: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 2

Chương 1168: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 2Chương 1168: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 2
Bà ấy vừa đi, xem như là đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Các xã viên cảm thấy bứt rứt khó chịu: "Thanh niên tri thức Thẩm, rốt cuộc là gặp chuyện gì tốt nhỉ?"
Chuyện này này mọi người làm sao biết được?
"Chẳng lẽ là mang thai?"
Câu nói này khiến mọi người không khỏi quay sang nhìn nhau: "Chưa biết chừng là như vậy."
Nhưng mà mang thai có đến mức phải vui mừng vậy không?
Ở đó cũng chưa có ai từng mang thai, mọi người đều trải qua cuộc sống bình thường, liên tưởng đến tâm trạng trước đó của đồng chí Trần, đó không giống như là mang thai.
Cần Trần Thu Hà đang được mọi người quan tâm.
Nhưng sau khi nhặt về nhà, không phải là Trần Hà Đường thịt mà là Thẩm Hoài Sơn, vừa dội nước nóng đang nhổ lông, trước khi nhổ lông còn giữ lại những chiếc lông đẹp nhất ở phần đuôi của con chim trĩ.
Lúc bà ấy về đến nhà.
Chiều ngày hôm trước Trần Hà Đường đặt bây, buổi sáng thì đi nhặt con mồi về.
Nhưng Trần Hà Đường khó khăn lắm mới có dịp bận rộn, đối với người đi săn mà nói, mùa đông là thời điểm tốt nhất để thấy được thu hoạch.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đều ở nhà, sắp tới cuối năm rồi, lại thêm tuyết rơi lớn, Thẩm Hoài Sơn không đi khám bệnh, mấy ngày nay đều ở nhà nghỉ ngơi.
Sắp tới cuối năm rồi, trong nhà phải dự trữ nhiều đồ một chút, như vậy mới có thể có một năm mới đủ đầy.
Chưa bao giờ nhanh như thế này, chạy một mạch từ dưới chân núi về nhà, bình thường phải mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay thì chỉ khoảng hơn 10 phút.
Trần Hà Đường đang chẻ củi, mùa đông ở Mạc Hà dài, ngày nào cũng phải đốt giường sưởi, đối với những gia đình như bọn họ, củi lửa cho dù là bất cứ lúc nào cũng không chê nhiều.
Lông gà ngũ sắc, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời và tuyết trắng, như thể là phát sáng óng ánh vậy.
Tóm lại trong mắt của Thẩm Hoài Sơn, cho dù Thẩm Mỹ Vân có lớn đến đâu cũng vẫn là một đứa trẻ.
Vừa được một nhúm, Thẩm Hoài Sơn cố ý tránh chỗ bẩn, đặt trên bệ cửa sổ, và nói với Trần Hà Đường: "Nhúm lông chim này đẹp, để làm cầu lông cho Mỹ Vân và Miên Miên, hai đứa trẻ đều thích chơi."
Trân Hà Đường nói như vậy.
Ông ta nghe câu nói của Thẩm Hoài Sơn, không nhịn được mà bật cười, trông có hơi đáng sợ, nhưng Thẩm Hoài Sơn lại hiểu rất rõ đối phương, từ nụ cười trên mặt đối phương thấy được mấy phần mộc mạc.
"Hai đứa nhất định là sẽ thích."
Rõ ràng là trời rất nhanh, nhưng mồ hôi túa ra đầm đìa.
Chẻ củi là việc nặng nhọc, vì thế ông ta mới đổi cho Thẩm Hoài Sơn, đôi bàn tay của Thẩm Hoài Sơn còn phải làm phẫu thuật.
Trần Thu Hà tươi cười đi tới: "Vừa rồi Mỹ Vân gọi điện cho tôi, nói là con bé ở trong quân đội, lãnh đạo cho con bé biên chế, hơn nữa còn thành lập riêng trang trại chăn nuôi, để cho con bé làm quản đốc."
Thẩm Hoài Sơn rửa tay, đứng dậy thấp giọng hỏi.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường nhìn còn thấy bất ngờ: "Có chuyện gì tốt sao?"
Đang nói câu này thì Trân Thu Hà vui vẻ bước vào.
Ông ấy rất ít khi nhìn thấy vợ mình có tâm trạng tốt như thế này. Lúc ở nhà, dù là Trân Hà Đường hay là Trần Thu Hà, cả hai người đều bảo vệ đôi bàn tay của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Hoài Sơn vừa nghe thấy vậy cũng kinh ngạc theo: "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật, tôi có thể lấy chuyện như thế này ra để lừa ông hay sao?"
Thẩm Hoài Sơn đi đi lại lại, bàn tay nắm chặt: "Tôi đã nói là, Mỹ Vân của chúng ta tương lai chắc chắn sẽ không tệ, được rồi, Thu Hà bà không cần phải lo nữa."
Biên chế.
Khi đó ông ấy và Thu Hà bắt Thẩm Mỹ Vân đăng ký thi vào trường đại học nông nghiệp, không phải là vì biên chế sao?
Chỉ đáng tiếc là sau đó trường đại học dừng không dạy nữa, Mỹ Vân không thể tốt nghiệp, kế hoạch bọn họ vạch ra khi đó cũng không thể đi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận