[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 775: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 1

Chương 775: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 1Chương 775: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 1
Cho nên, anh mới phải đưa loại người tâm tư hồn nhiên như Quý Minh Viễn vứt vào quân đội, quân đội là một địa phương vô cùng tốt, đặc biệt thích hợp với loại người như Quý Minh Viễn.
Rèn luyện ở đó ba năm, sau đó trên căn bản có thể lột xác hoàn toàn.
Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh nhìn Quý Minh Thanh, ánh mắt của anh lộ ra mấy phần yêu thương: "Minh Thanh, cháu tới đây."
Anh vừa mới dứt câu, thì Thẩm Mỹ Vân đã nhìn sang theo bản năng, quả nhiên đã nhìn thấy nụ cười gian xảo trên gương mặt của Quý Trường Tranh, cô cũng biết người này lại nghĩ ra cái chủ ý xấu gì nữa rồi.
Quả nhiên ——
Quý Trường Tranh dẫn Quý Minh Thanh đứng phía dưới chòi cách đó không xa, chỉ vào giàn nho: "Minh Thanh muốn ăn không?"
Quý Minh Thanh năm nay đã được mười ba tuổi, nhưng mà thực tế chỉ mới mười hai tuổi, hơn nữa ngày thường đã bị Cố Tuyết Cầm nuôi thành một người yếu ớt, ngây thơ, cho nên còn rất đơn thuần.
Quý Minh Thanh gật đầu một cái: "Cháu muốn ăn chùm nho ở phía trên kia."
Quý Minh Thanh: "..."
Quý Trường Tranh lắc đầu, bác bỏ thằng bé: "Vậy không được, chum no đó vợ chú thích ăn."
"Cái chùm nho thứ hai kia đi ạ." Thằng bé chỉ vào chùm nho lớn bên cạnh chùm thứ nhất, nhưng lại bị Quý Trường Tranh bác bỏ.
Thế thì——
“Trừ chùm đó ra, cháu cứ tùy tiện chọn."
"Đó là cho con gái của chú." Vừa to vừa sáng, lại có nhiều nho màu tím, khẳng định ăn rất ngon.
Nhưng không sợ không được.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Chờ thím nhỏ và em gái của cháu chọn xong sẽ cho cháu chọn nhé?”
Quý Minh Thanh rất tức giận, nhưng mà cũng lại sợ chú, cả nhà mọi người đều sợ anh, nhất là đám trẻ con bọn họ.
Quý Minh Thanh hết ý kiến, thằng bé tức giận mà không dám nói gì: "Vậy chú có thể cho cháu chùm nào ạ?"
Quý Minh Thanh suy nghĩ một chút: “Có chút."
Mắt thấy trêu chọc xong rồi.
Quý Trường Tranh ngồi xổm xuống hỏi thằng bé: "Cháu tức giận không?"
Cho nên, thằng bé đã rất hâm mộ anh trai nhà mình, có thể lớn lên chung với chú nhỏ, vậy thì trong rất nhiều cháu, chú sẽ chỉ thích anh trai của thằng bé.
"Vậy tại sao không phản kháng?”
Sẽ chỉ thích thằng bé.
Trời sinh đã biết quan sát ánh mắt của người khác, lấy lòng người khác.
Cố Tuyết Cầm sẽ thiên vị thằng bé, tất cả đều có liên quan đến Quý Minh Thanh, trẻ con nhất là đứa thứ hai hoặc có thể nói là những đứa nhỏ hơn.
"Vậy tại sao cháu dám làm như thế với anh trai của cháu?"
Những lời này cũng rất đúng khi đặt ở trên người Quý Minh Thanh, rất lâu, thằng bé dường như làm ra những hành động trong vô thức, là từ trực giác, trực giác của thằng bé nói rằng chỉ khi thằng bé làm như vậy thì mẹ sẽ đứng ở bên phe của thằng bé.
Quý Minh Thanh yếu ớt nói: "Không dám."
Nghe được câu hỏi của chú nhà mình, Quý Minh Thanh liền khẩn trương theo bản năng, thằng bé chột dạ đảo ánh mắt: "Chú nói gì mà sao cháu không hiểu gì hết ạ."
Khi cướp mẹ trước mặt anh trai, thằng bé chưa bao giờ nói với ai, ngay cả anh trai cũng không biết chuyện đó.
Tại sao chú lại có thể biết?
Khi một đứa trẻ nói dối, nó không bao giờ biết rằng người lớn thực sự nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng.
Cho nên Quý Trường Tranh cũng vậy.
Quý Trường Tranh nắm lấy cằm của thằng bé, cưỡng ép thằng bé phải nhìn mình: "Minh Thanh, nhìn vào mắt của chú mà nói chuyện."
Chuyện này ——
Quý Minh Thanh bị cưỡng ép phải nhìn chú của mình, hơn nữa còn phải đối mặt với anh.
Ánh mắt của Quý Minh Thanh nhất thời dừng lại, khẩn trương đến mức nuốt nước miếng: "Chú."
"Trả lời vấn đề của chú."
Quý Minh Thanh bị ép buộc nên không có cách nào, thằng bé chỉ có thể nức nở nói: "Ba mẹ chỉ có một, nếu cháu không giành lấy ba mẹ, thì bọn họ chỉ thương mỗi anh trai thì sao?"
Đây là phản ứng tự nhiên.
Quý Trường Tranh: "Vậy cháu có từng nghĩ đến chưa, anh trai của cháu cũng chỉ có một, vậy tại sao cháu lại không thích anh trai mình?"
"Như vậy, ba mẹ của cháu cũng sẽ giành anh trai với cháu."
"Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận