[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2015: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 6

Chương 2015: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 6Chương 2015: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 6
Ngoại hình của người nhà họ Quý đã thuộc hàng đỉnh cao, đi ra ngoài ai cũng khen một câu đẹp trai đẹp gái.
Nhưng mấy đứa con trai nhà họ Quý đứng trước mặt Ôn Hướng Phác lại bị lu mờ, không phải do bọn họ không đẹp, mà là do Ôn Hướng Phác quá xuất sắc.
Chỉ cần nhìn một tấm ảnh thôi cũng khiến người ta choáng váng, đó là sự tấn công thị giác.
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, trên đời này thật sự có chàng trai nào đẹp đến thế sao?
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, lập tức nói ra: "Cảm giác ngoại hình của Hướng Phác, chỉ có Miên Miên mới áp đảo được."
Thẩm Mỹ Vân đã là người có ngoại hình nổi bật, nhưng Miên Miên còn thừa hưởng những nét đẹp của cô, bây giờ mới mười mấy tuổi, đã mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ tuyệt sắc sau này.
Bà Quý nghe vậy, sững sờ một chút, sau đó gật đầu tán thành: "Đúng là thế thật."
"Mẹ đã bảo sao mỗi lần nhìn hai đứa trẻ này lại thấy vui vẻ."
Bà Quý nói: "Một xu một tờ đúng không?" Bà ấy lấy ba tệ trong túi ra đưa cho ông ấy: "Đây, ba tệ, tôi lấy hết báo trong sạp của ông."
Bà Quý có một tật xấu, hễ vui vẻ là lại thích tiêu tiền. Bà ấy vung tay lên, hỏi ông chủ sạp báo,"Ông bạn già, ông có bao nhiêu tờ báo? Tôi mua hết."
Nhiều thế cơ mà.
Ông chủ theo bản năng nói: "Tôi có đến ba trăm tờ lận, bà chắc chắn muốn mua hết không?"
Câu này vừa nói xong, không chỉ ông chủ sạp báo nhìn sang, mà cả những người đang tụ tập xem ké cũng nhìn sang.
"Mua hết." "Hóa ra là do hai đứa nó có ngoại hình đẹp, nhìn thôi đã thấy vui tai thích mắt."
Ai mà chẳng muốn thi đỗ?
"Đúng vậy, đây là tin tức về thủ khoa đại học, tôi còn định mua về cho con tôi để nó ngày nào cũng xem, sờ chút để sau này cũng được nhờ, sang năm cũng thi đậu thủ khoa cho tôi.'
Kể từ khi kỳ thi đại học được khôi phục, không giới hạn độ tuổi, ai cũng có thể đăng ký dự thi, cái này gân như mang đến hy vọng cho tất cả mọi người.
Bà ấy vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức sốt ruột: "Này, bà bạn già, bà mua hết báo thì chúng tôi mua gì bây giờ?"
Nếu đuổi người đi, lỡ mất một khách hàng thì báo hôm nay lại không bán được. Báo có tính thời sự, một khi hết hạn trong ngày thì sang hôm sau chỉ có thể dùng làm giấy vệ sinh.
Bà Quý nhíu mày, liếc nhìn mọi người đang chen chúc xem báo: "Tôi thấy các ông các bà cũng chẳng có ý định mua."
Nếu có thì ông chủ sạp báo cũng chẳng đến nỗi sầu não như vậy. Lúc bà ấy vừa đến, ông ấy đã gần như cau mày rồi, nhưng cũng không tiện đuổi người. Dù sao đồ một xu, hầu như ai cũng mua được.
Thi đỗ là hóa phượng hoàng, nhà nước còn sắp xếp công việc, được ăn thức ăn theo tiêu chuẩn, đây là chuyện tốt đèn lồng soi cũng không thấy.
Lúc đó mới thực sự là vô dụng.
Bà Quý nghe vậy không biết nói gì, bà quay sang nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Hay là thế này, để lại cho mọi người một trăm tờ?"
Chẳng phải giống như lên xe rồi mới mua vé, đã lên xe rồi thì còn mua vé làm gì?
Bà Quý khit mũi không vạch trần bọn họ, bình thường mà nói, sau khi họ xem xong nội dung báo ngày hôm đó thì liệu bọn họ có mua không?
Bà Quý vừa lên tiếng, mọi người lập tức ồn ào: "Sao lại bảo chúng tôi không mua chứ, chúng tôi xem nội dung trước, xem có đáng mua hay không chứ." Bà ấy vừa cười, mọi người đều thấy ngượng ngùng: "Bà bạn già, bà đừng coi thường chúng tôi, chúng tôi vì thủ khoa đại học nên mới mua một ít về cho con cái xem."
Cho nên ông chủ sạp báo cũng không biết nói gì.
"Chúng tôi lấy hai trăm tờ." Cô tính toán, nhiêu đó là đủ rồi.
Nhà mình giữ một ít, biếu tặng họ hàng bạn bè một ít.
Bà Quý luôn nghe theo ý kiến của Thẩm Mỹ Vân, bà ấy gật đầu ngay: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận