[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2688: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Lăm Xuyên Không 4

Chương 2688: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Lăm Xuyên Không 4Chương 2688: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Lăm Xuyên Không 4
Đối phương lại có thể một hơi lấy ba mươi vạn.
Đây đã không phải là chênh lệch bình thường.
Thấy lão Chu đã lâu không nói chuyện, Thẩm Mỹ Vân đưa tay quơ quơ trước mặt anh ấy: "Sao vậy?"
Lão Chu: "Không có gì, bây giờ anh bảo kế toán viết biên lai cho em."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tiên này em cũng phải chạy vài nơi mới gom được."
Một câu nói này, ngược lại làm cho trong lòng lão Chu dễ chịu hơn một chút.
Cũng không phải chua xót, mà là an ủi anh ấy, khoảng cách giữa hai bên có lẽ không chênh lệch lớn như vậy.
Tốc độ của lão Chu rất nhanh, tiền vừa vào tay, lập tức làm xong đầy đủ thủ tục cho Thẩm Mỹ Vân. Hiện tại một mảnh đất hoang ở ngã tư đường kia, thuộc về Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân tiếp nhận tài liệu, xem từng cái một.
"Cảm ơn anh Chu, chờ mọi chuyện thành công, em mời anh và chị dâu ăn cơm."
"Bà chủ Thẩm, đây là tài liệu sở hữu và đất đai của Hậu Hải và vịnh, cô có thể xem qua."
Đang nói lời này, Tiểu Lương cũng tới, cầm trong tay một xấp văn kiện thật dày.
Lão Chu khoát tay: "Không cần, em cũng giúp anh rất nhiều." Lần này Thẩm Mỹ Vân mua nhiều đất như vậy, bởi vì là anh ấy giới thiệu cô tới, cũng làm cho anh ấy đứng vững gót chân ở đơn vị mới.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân ném mấy chục vạn mua đất, Tiểu Lương xưng hô với cô cũng từ đồng chí Thẩm, biến thành bà chủ Thẩm.
Khi nhìn thấy ba chữ này, Thẩm Mỹ Vân có một loại cảm giác kiên định trước nay chưa từng có. Lão Chu hoảng hết: "Trước kia tôi cũng không biết."
Chờ sau khi cô rời khỏi cục quy hoạch.
Tiểu Lương nói với lão Chu: "Chủ nhiệm Chu, chiến hữu của anh là một phú bà."
Sau khi xác định không thành vấn đề, nói cảm ơn với Tiểu Lương.
Tiểu Lương: "Chúng ta phải duy trì tốt, sau này nói không chừng bà chủ Thẩm còn mua đất, đến lúc đó còn có thể tới tìm chúng ta."
Tiền này chắc chắn không phải Quý Trường Tranh bỏ ra, lại càng không phải nhà họ Quý bỏ ra, nếu không Thẩm Mỹ Vân sẽ không dứt khoát lưu loát lấy ra dùng như vậy.
Đây chính là sự khác biệt giữa tiêu tiền của người khác và tiêu tiên của mình.
Trước kia anh ấy đã biết điều kiện nhà Quý Trường Tranh không tệ, nhưng không nghĩ tới, điều kiện của Thẩm Mỹ Vân cong tốt hơn!
Cục quy hoạch bọn họ thật sự là quá đáng thương.
Thẩm Mỹ Vân nhất thời không nghĩ ra phương hướng, lập tức định để nguyên vẹn những nơi này trước.
Hai nơi Hậu Hải và vịnh, có thể phái người đi qua, xây dựng nhà ở trước.
Thẩm Mỹ Vân sau khi đi ra ngoài, cầm một xấp văn kiện, nhéo mi tâm, định sửa sang lại từng chút một.
Bên ngoài.
Xây nhà không tốn bao nhiêu tiền, khó là phải làm thế nào để xây dựng mấy thửa ruộng hàu và ruộng đất kia?
Đều là bọn họ tìm người khác mua, không giống như là cục quy hoạch La Hồ, là người khác tìm bọn họ mua.
Ngược lại đường Nam Sơn Nhị, cô có thể phải trú tâm nhiều hơn, nhưng làm thế nào.
Cô muốn nghĩ ra điều lệ trước, muốn xây nhưng có thể cũng không nhanh như vậy. Đường Nam Sơn bên kia phế tích nhiều, chỉ đào lên không biết phải dọn đi bao nhiêu đất.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên dừng lại, cô có phải hay không có thể dọn dẹp đất ở đường Nam Sơn vận chuyển đến ruộng hàu ở Hậu Hải, nếu không đất này có chút lãng phí.
Ngược lại có thể vận chuyển đến vùng trũng ở vịnh kia, lấp đầy nơi đó, là có thể xây nhà.
Vừa vặn cũng giải quyết xong chuyện phế tích bên đường Nam Sơn không có chỗ đổ.
Chờ giải quyết xong đống đổ nát trên đường Nam Sơn, cô xây xong căn nhà kia, cho người thuê?
Hay là nói làm thành toà nhà thương phẩm, giống như là toà nhà ở Đông Hồ rồi rao bán?
Cái sau nhất định phải phiền toái hơn cái trước, nếu như xây nhà bán, vậy có nghĩa là còn phải giao thiệp với cục xây dựng, cục công thương, thậm chí là ngân hàng.
Cô không liên quan đến phương diện này, có nghĩa là một bước đầu đã có thể làm khó cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận