[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 798: Ngày Thứ Tám Mươi Sáu Xuyên Không 6

Chương 798: Ngày Thứ Tám Mươi Sáu Xuyên Không 6Chương 798: Ngày Thứ Tám Mươi Sáu Xuyên Không 6
Giá như vậy thật sự rất cao, đến nỗi kẹo hồ lô đã có lâu như vậy rồi, vẫn không có ai đến mua.
Dù sao, năm phân tiền để mua kẹo hồ lô, cũng đủ để mua hai quả trứng gà.
Bây giờ nhà nào cũng có vài đứa con, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, ai mà chịu mua?
Dĩ nhiên, trừ Thẩm Mỹ Vân.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy chị Cao nói là ba phân tiền, Thẩm Mỹ Vân không chớp mắt nói: "Cho em hai xâu."
Cô lấy sáu phân tiền từ trong ví tiền ra đưa cho cô ta: "Đây ạ, tiền đều ở đây."
Chị Cao nhón chân lên, cách tủ kiếng, nhanh nhảu lấy hai xâu kẹo hồ lô đưa cho cô: "Mua cho Miên Miên nhà em à?”
Thẩm Mỹ Vân gật đầu cười: "Em đi đón con bé tan học, nếu đến tay không thì sẽ không có gì để ngạc nhiên mừng rỡ."
Nhưng —— đây cũng là tự bù đắp cho chính mình.
Nghe cô nói như vậy, chị Cao không nhịn được mà tròn mắt nhìn: "Đồng chí Thẩm, em đúng là người cưng chiều con."
Tất cả những món mà con gái của cô thích, cô sẽ cố gắng thoả mãn cô bé, bất kể là về tinh thân hay là về vật chất.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, cô tự nói thầm trong lòng, ba phân tiền một xâu kẹo hồ lô không phải là cưng chiều con, mà là thỏa mãn.
Cưng chiều con sao?
Tuổi thơ của cô không có kẹo hồ lô và các loại kẹo khác, cho nên cô sẽ bù đắp gấp đôi ở trên người của con gái của cô.
Dù mỗi ngày mang theo gì để đón con đi chăng nữa, thì mỗi ngày chúng sẽ có những điều bất ngờ khác nhau.
Bên trong hợp tác xã cung ứng bất ngờ bùng nổ.
Chẳng qua những lời này, cô sẽ không nói với chị Cao, cô chỉ cười rồi nói lời tạm biệt.
Cô vừa đi.
Đền bù cho những tiếc nuối đã qua của cô.
ebookshop.vn
"Nếu như con dâu nhà tôi mà như thế, tôi chắc chắn sẽ tức đến độ phải đánh người, thật là không biết cách sống qua ngày gì cả, những người đàn ông ở bên ngoài chảy máu, chảy mồ hôi, khổ cực để kiếm tiền, mà lại bị tiêu xài phung phí như vậy."
"Ba phân tiền một xâu kẹo hồ lô mà cô ấy mua tận hai xâu, ngay cả do dự cũng không có."
"Cũng không biết tiền lương một tháng của tiểu đoàn trưởng Quý có đủ để cho cô ấy tiêu hay không nữa."
"Đồng chí Thẩm thật là có tiền."
"Đúng rồi, các người không biết sao, gần đây ba mẹ chồng của đồng chí Thẩm cũng tới, nếu không thì chúng ta nói chuyện này cho ba mẹ chồng của cô ấy biết? Để cho bọn họ khuyên dạy một chút."
Nơi ở trong quân đội chỉ lớn bằng bàn tay, bên trong khu nhà dân chỉ bé như cái lỗ mũi, mọi người đều biết. Chưa kể, ba mẹ tiểu đoàn trưởng Quý tới quân đội thăm người thân, đương nhiên chuyện này đã sớm truyền ra khắp nơi.
Bà ấy vội tới mua đồ cho Miên Miên, nên nhân tiện hỏi một câu.
"Bảo tôi khuyên nhủ gì thế?"
Trùng hợp là bà Quý từ bên ngoài tiến vào, bà ấy một chiếc áo sơ mi trắng nhạt, quần vải thô, còn đeo thêm chiếc kính lão.
Nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng, cũng không ngờ, bà Quý tới đúng lúc này, bà ấy đến nơi ở trong quân đội đã được mấy ngày rồi.
Câu này vừa được thốt ra.
"Dì chính là mẹ của tiểu đoàn trưởng Quý phải không ạ?"
Chị Cao hỏi một câu.
Bà Quý gật đầu, nhìn lướt qua vật bày bán ở hợp tác xã cung ứng, cuối cùng ánh mắt của bà cũng dừng lại chỗ kẹo hồ lô, chợt ánh mắt sáng lên: "Là tôi."
Bà ấy chuẩn bị nói, lấy cho bà ấy hai xâu kẹo hồ lô.
Kết quả ——
Chị Cao đã mở miệng: 'Dì ơi, chuyện là như vầy, con dâu nhà dì mới tới đây mua hai xâu kẹo hồ lô, nói là đi đón con gái của cô ấy, chúng cháu đang chuẩn bị nói chuyện này với dì, con dâu nhà ai mà lại phô trương lãng phí như vậy chứ, đi đón con tan học, còn mua một lần hai xâu kẹo hồ lô."
Chị Cao nhìn thấy nụ cười trên mặt bà Quý, từ từ biến mất, cô ta cũng biết là mình nói đúng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận