[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1100: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 5

Chương 1100: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 5Chương 1100: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 5
"Tiểu Hầu làm xong đồ ăn thì đi theo tôi, Thiết Ngưu cũng đi theo đi, thêm năm người nữa, tính cả anh và tôi nữa."
"Năm người đủ không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Đủ rồi."
"Đem thêm mấy cái túi đan nữa, đem đòn gánh theo nữa, nếu mà không được thì vác về." Anh nói mấy lời này, trước tiên là muốn để cho mấy chị dâu muốn đi từ bỏ ý định đi theo.
Nhưng mà, lại nhớ tới trước đây đội trưởng nói.
Nếu lấy được vật tư thì mấy người chị dâu đó cũng được chia một nửa, cho nên họ cũng muốn đi.
"Có thể cho chúng tôi theo được không?"
Quý Trường Tranh từ chối thẳng thừng: "Nơi này vẫn cần người, mọi người qua thông đi."
Đây dường như là tác phong của mỗi một người chị dâu.
"Như vậy đi, tất cả số lê đem về, sẽ chia cho mỗi một chị dâu mỗi người một túi."
"Vậy được."
Không cần phải tốn sức, vẫn có thể có được đồ ngon, người nào người nấy đều sáng mắt lên.
Một túi nhiều thì trăm mười cân, ít thì cũng năm mươi sáu mươi cân.
"Mấy cậu hái nhiều hơn chút đem về, đừng để bỏ sót."
Nói xong, anh nhìn qua sĩ quan hậu cần, ngay lập tức liền nói: "Với lại lê rất nặng, một gánh lê cũng nặng hai trăm cân, mấy cô cũng không thể gánh nổi được."
"Cố tình không cho mấy chị dâu đi sao?"
Đợi sau khi mấy chị dâu rời đi, sĩ quan hậu cần dẫn người đi, đi theo tiến độ của Quý Trường Tranh.
"Đây là sao vậy?”
Quý Trường Tranh ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, không thể để cho mấy người chị dâu đi được, với tính cách tham lam đó của họ, ngay cả cây lê cũng muốn nhổ hết về trồng.
Mọi người thấy cái gì đều thèm muốn.
Sĩ quan hậu cần nghe xong: "Cậu làm đúng lắm, đúng là không thể dẫn mấy chị dâu đó đi được."
Không phải mấy chị dâu không tốt, chỉ là mọi người nghèo đến mức sợ nghèo, cũng quen với chịu khổ rồi, muốn mua lê trong thành phố phải có tiền, còn phải có phiếu.
Quý Trường tranh kể lại chuyện con khỉ đã dẫn đường cho Mỹ Vân đi hái lê.
Đừng nói là quả lê, ngay cả lá của cây lê, cũng ước gì có thể nhổ đem về.
Đa số mọi người đều là kiểu ăn cơm xong thì đem chén đi đập.
Sĩ quan hậu cần không nhịn được than vãn: "Mỹ Vân nhà cậu đúng là có lòng mà."
Nói tới chuyện này.
Cho nên không cần phải lo lắng.
Không phải người nào sau khi ăn cơm đều nhớ tới người đã cho họ ăn đâu.
Ngược lại những chiến sĩ trong quân đội, bình thường quản lý quen rồi, mọi người đều phục tùng mệnh lệnh dường như là trách nhiệm của họ.
Nói tới chuyện này, trên gương mặt tuấn tú của Quý Trường Tranh, tỏ vẻ có hơi hãnh diện.
"Mỹ Vân, lúc nào cũng rất chu đáo."
Thấy mọi người vẫn chưa tới, vẫn đang làm công tác chuẩn bị
Quý Trường Tranh dẫn sĩ quan hậu cần, đi xem nhân sâm mà Thẩm Mỹ Vân đã đào, nhân sâm đặt ở bên ngoài, vẫn chưa đem theo về, cũng không để người khách nhìn thấy.
Vừa nhổ hết đống cỏ ra, một đống nhân sâm được đặt ngăn nắp giống như củ cải trắng vậy.
Sĩ quan hậu cần không thể tin được, sút chút hét lên.
Vẫn là kịp thời dừng lại được, bịt miệng lại: "Khoan đã, đây là đi nhập hàng rồi?"
Sao lại có một đống nhân sâm thế này.
Với lại củ nào củ nấy đều rất to, không có củ nào nhỏ hết.
Quý Trường Tranh khẽ ho một tiếng: "Thẩm Vân đi nhập hàng rồi, tôi không để cô ấy đem về, một nửa giao cho quân đội, một nửa là của chúng tôi."
"Anh đừng có nói ra ngoài.
Sĩ quan hậu cần: "Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải đồ ngốc, nếu như tôi nói ra, thì chút nhân sâu này làm sao đủ chia chứ."
Nhà ai không đau đầu nhức óc, tới lúc đó đều tới đòi, vậy thì làm sao đủ chia.
Cho ai cũng không được.
"Cậu làm vậy là đúng, sớm giấu đi."
"Đúng rồi, nơi đó còn không?”
Nói thế nào nhỉ, sĩ quan hậu cần thật tinh ranh.
Vừa mở miệng đã nói thẳng mục đích rồi.
Quý Trường Tranh nhếch mày, nheo mắt nhìn anh ấy: "Anh nghĩ sao hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận