[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1407: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 8

Chương 1407: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 8Chương 1407: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 8
Tống Ngọc Thư tự ước lượng một chút: "Tôi phát hiện cánh tay anh cậu rất to, cổ tay cũng to, như kiểu chỉ cần một tay cũng có thể quật ngã Tống Ngọc Chương!"
"Nếu như nặng tay thì tẩn Tống Ngọc Chương có lẽ rất dễ"
Vừa nghĩ đến bộ dáng Tống Ngọc Chương bị đập, Tống Ngọc Thư đã thấy phấn khích: "Mỹ Vân, cậu giúp tôi đi, tôi muốn xem mắt với anh hai cậu."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Nếu cậu thật sự thích anh hai tôi thì tôi giúp cậu cũng được, nhưng ý định của cậu..."
Cô giúp kiểu gì.
Nói đến đây, Tống Ngọc Thư vẫn luôn phóng khoáng lại đỏ mặt: "Cậu cứ bắt tôi phải nói thẳng ra sao?"
"Tôi tôi tôi chỉ là lấy anh hai tôi làm cớ."
"Mỹ Vân!"
"Đương nhiên nếu người này là Trần Viễn thì càng tốt." Cô ta híp mắt, háo sắc nói: "Cậu không cảm thấy anh hai cậu sau khi cởi áo ra sẽ rất gợi cảm à?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Tống Ngọc Thư: "Đương nhiên."
"Cậu thích anh hai tôi, coh nên bảo anh hai tôi đánh anh cậu?"
Cô cảm thấy có lẽ mình lớn tuổi rồi, không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi nữa.
"Ai có thể đánh Tống Ngọc Chương một trận thì tôi thích người đó."
"Cậu là người từng trải, sao cậu lại không đàng hoàng như vậy."
Cái này
"Thịt anh ấy như đá vậy, cứng rắn vô cùng, chắc chắn sờ rất thích."
Thẩm Mỹ Vân hoảng hốt: "Tống Ngọc Thư, cậu đọc truyện sắc rồi à?" Đây là câu nói hổ báo gì đây!
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Bốn mắt nhìn nhau.
"Người đồng đạo à."
Đột nhiên Tống Ngọc Thư rơi vào trâm mặc: "Cậu cũng đọc rồi?"
"Bỏ đi, tự tôi theo đuổi anh cậu, cậu không cần giúp tôi."
Trên tờ giấy viết mấy chữ lớn lấp lánh!...
Đến ngày thứ tư.
Vốn dĩ Thẩm Mỹ Vân cho rằng Tống Ngọc Thư sẽ hành động rất nhanh, nhưng chẳng ngờ thế mà cô ta im lặng ba ngày.
"Một lời đã định."
Đột nhiên Tống Ngọc Thư đi ra từ phòng tiếp khách, đi đến nhà ăn chỗ đông người nhất, đồng thời cô ta giơ một tờ giấy cứng lên.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Nếu cậu có thể cưa đổ anh hai, tôi sẽ tặng hai người một món quà lớn."
Bên trên viết là "Tống Ngọc Thư thích Trần Viễn".
Là dùng bút mực đen viết, phác họa một đường viền đỏ, nét chữ thô cuồng lại sắc bén, hơn nữa chữ nào cũng to như cái sọt.
Đủ để mỗi người đi qua người cô đều nhìn thấy.
Càng đừng nói tới Tống Ngọc Thư còn giơ tấm biển lên cao như vậy, trong đám đông người tới người lui, bị ngàn ánh mắt nhìn vào.
"Cậu đọc được cô ta viết gì không?"
"Hình như là viết Tống Ngọc Thư thích Trần Viễn?"
"Trần Viễn, Trần Viễn nào? Chẳng lẽ là đội trưởng Trần?"
"Thật là không biết xấu hổ, chưa từng có nữ đồng chí nào giơ biển hiệu nói thích nam đồng chí như vậy."
"Tôi lại thấy nữ đồng chí này rất can đảm, cả đồn trú chúng ta trước giờ chưa từng có nữ đồng chí nào can đảm như thế, cô ấy dũng cảm quá."
"Nhưng mà tôi lại càng tò mò Trần Viễn này là đội trưởng Trần sao? Anh ấy không phải là cục đá à? Chẳng thèm để ý đến ai."
"Cậu tò mò thế thì chẳng phải hỏi là biết à?"
"Tôi không dám hỏi, tôi sợ đội trưởng Trần đến đánh tôi." Trần Viễn cao to vạm vỡ, tư thế oai hùng như một tòa tháp nhỏ, nhìn người trước giờ đều nhìn xuống, đôi mắt lại càng giống như chim ưng, cực kì sắc bén.
Hơn nữa anh ấy là đội trưởng nhảy dù, bình thường không tiếp xúc nhiều với mọi người, có lẽ nên nói là Trần Viễn có phạm vi kết bạn cố định.
Ví dụ như mấy người Quý Trường Tranh, bác sĩ Tần, sở trưởng, tham mưu Chu, còn lại những người khác gần như anh ấy không hề lui tới.
Nhưng dù thế, đây cũng là miếng bánh thơm trong mắt các chị dâu viện gia quyến, hơn nữa, anh ấy mới đầu ba mươi tuổi đã ngồi lên chức vị đội trưởng, không nói tới tiền đồ vô lượng, làm người cũng rất thận trọng thỏa đáng, vừa nhìn đã biết là đối tượng tốt để kết hôn.
Nhưng một miếng bánh thơm như vậy, mấy chị dâu viện gia quyến lại không chinh phục được, cái người Trần Viễn này quả thực không dễ tiếp xúc mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận