[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2767: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 1

Chương 2767: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 1Chương 2767: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 1
Chờ Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc lấy được giấy chứng nhận bất động sản, niềm vui sướng của hai người đã bộc lộ trong suy nghĩ.
Hu hu hul
Đi theo chị dâu thật tốt.
Đi theo chị dâu có thịt ăn.
Đi theo chị dâu còn có nhà.
Quá hạnh phúc đi!
Thẩm Mỹ Vân cũng không biết hai thanh niên này, trong lòng hạnh phúc nổi bong bóng, cô bận rộn một ngày cũng quả thật mệt mỏi, lập tức nói: "Tôi trở về nghỉ ngơi đây, không giữ hai người nữa, chờ hai người có rảnh lại đây sửa sang nhà cửa lại."
Ngụy Quân và Hứa Kiến Quốc đương nhiên không có gì bất mãn.
"Phu nhân nhà tôi muốn tìm bà chủ của anh."
Hơn nữa còn tìm được nơi ở của bọn họi
Biết Ngụy Quân là quân giải phóng nhân dân!
Chỉ khi nhìn thấy Ngụy Quân, trên mặt khó được mang theo vài phần tôn kính, lần trước, Ngụy Quân giáo huấn mấy tên chó tạp chủng Hoà Thắng Hòa, anh ta nghe rõ ràng.
Minh Gia Đống đứng ở phía sau Liễu Bội Cầm, gầy gò giống như xương khô, đôi mắt như sói, mang theo vài phần hung ác.
Bọn họ là thân hộ mệnh của dân chúng Đại Lục.
Bên kia, Ngụy Quân đến Hy Vọng Mới, vừa trở về lập tức nhìn thấy ở cửa có người đang đứng, trong mắt anh ta còn mang theo vài phần cảnh giác, chỉ là khi nhìn thấy mặt đối phương, anh ta càng phát ra bất ngờ nói: "Các anh sao tìm tới được?"
Ngụy Quân suy tư một chút: “Các người chờ một lát." Ngụy Quân nhìn anh ta một cái, lại rời ánh mắt đặt ở trên người Liễu Bội Cầm phía sau Minh Gia Đống, bà ấy đội một cái mũ rộng rãi, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.
"Có được không?" Bà ấy cầu xin.
Minh Gia Đống mở miệng, giọng nói khàn khàn, giống như tiếng đàn nhị rách nát phát ra.
Thẩm Mỹ Vân vốn định rửa mặt nghỉ ngơi, nghe nói như thế, cô lập tức đứng thẳng người: “Cậu nói ai?"
May mà Thẩm Mỹ Vân bên nhà mới vì để thuận tiện, mấy căn đều lắp đặt điện thoại, nếu không anh ta còn không gọi được.
"Chị dâu, phú bà lần trước gặp ở Hương Giang, tới tìm chị."
Anh ta cũng không mời bọn họ đi vào, mà là để cho bọn họ ở cửa chờ, anh ta thì là vào nhà đi, bấm gọi điện thoại nhà Thẩm Mỹ Vân.
"Chính là người phụ nữ lần trước tôi cứu."
Sau khi vào nhà, anh ta im lặng quan sát xung quanh, là nhà của anh ta, nhưng lại không phải.
Ngụy Quân gật đầu, có Thẩm Mỹ Vân phân phó, lúc này anh mới đi ra ngoài mời Liễu Bội Cầm và Minh Gia Đống vào.
Nghĩ đến cách làm của Ngụy Quân, Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Cậu để bọn họ vào đi, tôi qua ngay."
"Ở trước cửa của Hy Vọng Mới, tôi vẫn chưa cho họ vào."
Đây là nhà cũ của Minh Gia Đống, nhưng một lần nữa khi tiến vào, lại bị đối phương mời vào, điều này làm cho anh ta có vài phần hoảng hốt cùng khó chịu.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Bà ấy ở đâu?"
Bên trong trang hoàng khắp nơi khác gắn căn nhà trước kia anh ta sửa.
"Mọi người chờ một lát, chị dâu tôi lát nữa sẽ tới." Ngụy Quân bảo Tiểu Vương rót trà cho bọn họ, Tiểu Vương có chút tò mò, bưng hai chén trà tới, lập tức đi xuống, còn không quên nói thầm với Ngụy Quân: "Bọn họ là ai vậy?"
Cho tới bây giờ cậu ta chưa từng thấy qua loại người này, bao bọc chính mình kín kẽ.
"Từ nơi khác tới." Thấy Tiểu Vương còn muốn hỏi, Ngụy Quân lắc đầu: "Đi làm việc của cậu đi, chị dâu sắp tới rồi, cậu đi nấu chút nước đậu xanh cho chị ấy."
Vừa nghe chị dâu muốn tới, Tiểu Vương lập tức bận rộn.
Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, đã là nửa tiêngd sau.
Cô vừa bước vào, Liễu Bội Cầm lập tức đứng lên, bỏ mũ xuống: "Bà chủ Thẩm."
Giọng nói của bà ấy rất êm tai, có pha một kiểu giọng nói mềm mại của phụ nữ Giang Nam ở bên trong, cho dù là Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được khen một câu trong lòng, thật sự là đại mỹ nhân sống sắc sinh hương.
Thẩm Mỹ Vân: "Liễu phu nhân, cô tìm tôi là chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận