[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 873: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 9

Chương 873: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 9Chương 873: Ngày Thứ Chín Mươi Bốn Xuyên Không 9
Hơn nữa, cô còn muốn dùng năm con lợn rừng con này để phối giống với lợn nhà khi chúng trưởng thành, để xem thế hệ bọn chúng sinh ra sẽ ra sao.
Từ trước đến nay Quý Trường Tranh vẫn luôn nghe lời Thẩm Mỹ Vân, anh liền nói: "Vậy được."
"Em đi một mình qua đó phải chú ý an toàn."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lát nữa gặp lại ở nhà ăn, anh mang theo bố mẹ và hai đứa bé đi cùng."
Cô cài lại cúc áo cho anh rồi nói: "Đồng chí Trường Tranh, người trong nhà đều nhờ cả vào anh."
Quý Trường Tranh rất thích hành động này của Thẩm Mỹ Vân, lúc này anh lập tức ưỡn ngực nói: "Cứ giao hết cho anh."
Bà nội Quý ra ngoài đổ rác, nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà lắc đầu, cảm thán với ông nội Quý: "Thằng nhóc ngốc nghếch nhà chúng ta thật sự bị Mỹ Vân dỗ dành đến mất trí rồi."
Ông nội Quý rất nhanh nói một câu: "Không phải tôi cũng bị bà dỗ dành nhiều năm nay sao?”
Nhị Bạch là con lợn mẹ trong ba con lợn mà sở trưởng Tư mang về từ bên ngoài.
Nhất thời không thể phản bác.
Thẩm Mỹ Vân: "Sao không trực tiếp bỏ vào cho ăn?"
Chỉ mới sinh chỉ lớn bằng nắm tay, thân thể nhỏ bé đã hận không thể lật khỏi tay Lý Đại Hà.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đi đến trang trại lợn, Lý Đại Hà đang vất vả cho lợn rừng nhỏ ăn, không thể không nói, lợn rừng đúng là lợn rừng, ngang ngược hơn lợn nhà rất nhiều.
"Nhị Bạch sẽ không nhượng bộ." Bà nội Quý: "..."
Chuyện này cũng không thể làm gì được.
Thẩm Mỹ Vân: "Nhị Bạch lại không cho sao? Tại sao vậy? Lần này nó sinh ra bao nhiêu lợn con?”
"Nhị Bạch nhận ra con, chỉ để cho con mình chui vào bụng bú. Một khi con lợn rừng nhỏ đi qua, nó lại dùng mũi đẩy ra."
Nó vừa mới sinh con, so với hai con lợn rừng nhỏ cũng chỉ lớn hơn một ngày.
Trong nhà còn có năm con lợn trưởng thành, cũng coi như là một trang trại lợn quy mô.
Cô đếm một hồi rồi nói: "Tổng cộng mười hai con. Nhị Bạch giỏi lắm."
Cộng thêm năm con lợn rừng nhỏ mang về lần này, trong chuồng lợn của bọn họ hiện tại chỉ riêng lợn con đã có hai mươi lăm con.
Thẩm Mỹ Vân nhảy vào nhìn xem, Nhị Bạch đang cho lợn con của mình bú, lợn con mới sinh có trắng trắng mềm mềm, hồng hào, mũm mm, rất xinh đẹp.
Tổng cộng có ba mươi con lợn.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Đây không phải biện pháp, chúng ta không thể ban đêm ngủ trong chuồng lợn, một đêm phải thức dậy nhiều lần để cho lợn rừng nhỏ ăn."
Thẩm Mỹ Vân bế lên một con lợn rừng nhỏ, giúp đỡ cho nó bú, cho ăn cũng không dễ lắm, con lợn rừng nhỏ còn chưa mở mắt, vẫn chưa thể tự ăn.
Có lẽ lần sau khi đỡ đẻ cho lợn mẹ, anh ta sẽ không khó khăn như vậy nữa.
Nhưng mà trước lạ sau quen.
Mà sữa cũng không nhiều.
"Đúng vậy, chị dâu, chị dâu không biết đâu, hôm trước lúc Nhị Bạch sinh con, không có chị ở đây, tôi sợ chết khiếp, sau đó không có cách nào khác, tôi đành phải gọi bác sĩ Tân đến, để anh ấy giúp đỡ, lúc này mới xem như miên cưỡng đỡ đẻ cho Nhị Bạch thuận lợi."
Như vậy người không thể chịu đựng nổi.
Đây không phải là ngày một ngày hai mà là một tháng, hơn nữa không phải một con mà là năm con.
Sau một tháng, người đã mệt mỏi tới lột da.
"Như vậy đi."
Thẩm Mỹ Vân đem con lợn rừng bú sữa không được tốt đặt vào trong ổ rơm: "Tôi đi tìm Tiểu Trường Bạch, để nó giúp đỡ."
Tiểu Trường Bạch là một trong số những con heo của bọn họ, nếu để Nhị Bạch phải nghe lời, vậy khả năng duy nhất chính là Tiểu Trường Bạch.
Đại Hà không nghĩ là tới còn có cách như vậy sao?
Anh ta sửng sốt một chút, thấy Thẩm Mỹ Vân đã đi ra ngoài, chạy đến chuồng lợn cuối cùng.
Tiểu Trường Bạch đang nhàn nhã bơi trong đó, nghe thấy tiếng động liền dựng lỗ tai lên, mở to đôi mắt đen láy nhìn sang.
Khi nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân đã trở về.
Đôi mắt của nó lập tức sáng lên: "Chi Chi Chi."
cô còn biết quay lại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận