[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1319: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Tám Xuyên Không 1

Chương 1319: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Tám Xuyên Không 1Chương 1319: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Tám Xuyên Không 1
Sau đó, bịch một tiếng, dập đầu xuống giường.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Quý Trường Tranh: "..."
Cô không khỏi bật cười, đỡ Miên Miên dậy, đưa cho cô bé một phong bì lì xì, Quý Trường Tranh cũng làm theo.
Hai phong bì lì xì này đều đã được chuẩn bị từ trước.
Miên Miên vừa nhận lấy, mắt lập tức sáng lên: "Cảm ơn ba mẹ."
Thẩm Mỹ Vân nhắc nhở trước: "Nói trước nhé, ba mẹ không giàu có như ông bà, ba mẹ cho con lì xì nhỏ thôi."
Mỗi người một trăm tệ.
Lời vừa dứt, Thẩm Mỹ Vân lập tức nghi hoặc: "Ai vậy?"
"Con đều thích."
Bên ngoài truyên đến tiếng động.
Đúng lúc Miên Miên đang ham tiền.
Lì xì mà, ai mà không thích.
"Mỹ Vân, có một đồng chí đến, đặc biệt đến chúc Tết em."
Miên Miên không quan tâm, cô bé chỉ quan tâm có lì xì để nhận là được rồi.
Những người có thể liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ở Bắc Kinh, những người quen của cô không nhiều.
Hơn nữa, kể từ sau tai nạn của ba mẹ, mối quan hệ của gia đình cô ở Bắc Kinh gần như đã đứt đoạn.
Còn đặc biệt đến chúc Tết cô?
Thầy sợ gây thêm phiền phức cho cô, cũng sợ bị người ta coi thường. Đầu tiên là thây Trịnh, xét về thân phận, cô là học trò của thầy, mà thầy Trịnh lại là người coi trọng lễ nghi, nên một bậc trưởng bối như thầy sẽ không vô cớ đến nhà chúc Tết học trò trước.
Hơn nữa, hiện tại cô đang ở nhà họ Quý, với tính cách của thầy Trịnh, ông ấy sẽ không bao giờ trực tiếp đến cửa.
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng loại trừ vài cái tên.
Không phải thầy Trịnh.
Nếu đã không màng đến lễ nghĩa mà đến chúc Tết, thì động cơ của đối phương cũng không khó đoán.
Cô vừa động, Quý Trường Tranh cũng đứng lên theo: "Anh đi với em."
Vậy nếu không phải hai người họ, thì còn ai? Thẩm Mỹ Vân kìm nén nghi hoặc trong lòng, đứng dậy.
Bà Ngô còn lớn tuổi hơn cả thầy Trịnh, xuất thân gia giáo, không chỉ chú trọng tiểu tiết mà còn rất coi trọng thể diện.
Người có thể đến nhà chúc Tết Thẩm Mỹ Vân vào giờ này, thành thật mà nói, cách cư xử có phần không hợp lẽ thường.
Vậy dĩ nhiên cũng không phải bà Ngô.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, quay lại nhìn Miên Miên.
Người lớn đều đi hết, để con bé một mình trong phòng, cô có chút không yên tâm.
"Mẹ ơi, con cũng đi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, ba người cùng nhau đến phòng khách.
Giờ này đã gần đến giờ cơm trưa, đa số người nhà họ Quý đều có mặt, chỉ có một vài người về quê chúc Tết.
Ví dụ như Cố Tuyết Cầm, mùng một Tết đã vê nhà mẹ đẻ, Quý Trường Đông thì không đi.
Chị ta dẫn theo cả Quý Minh Thanh, đứa con trai không tình nguyện. Không có Cố Tuyết Cầm, những người còn lại cơ bản đều khá hòa hợp với Thẩm Mỹ Vân.
Cô vừa đến, còn chưa vào nhà, Từ Phượng Hà đã nhắc nhở: "Mỹ Vân, người nhà mẹ đẻ em đến."
Từ Phượng Hà đang ở ngoài sân, giúp đồng chí Trương chuẩn bị cơm trưa.
Trên bàn đá đặt một cái đầu heo đã được thui qua, vẫn còn thoang thoảng mùi khét.
Cô ấy đang dùng nhíp nhổ lông trên đầu heo.
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Nhà mẹ đẻ em?"
Từ Phượng Hà ừ một tiếng, xoay đầu heo đã nhổ lông xong sang một hướng khác: "Em vào sẽ biết."
Cô ấy không nói thêm gì nhiều.
Thẩm Mỹ Vân nói lời cảm ơn, sau đó mới cùng Quý Trường Tranh vào nhà.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy người đang ngồi ở bên cạnh - Thẩm Mỹ Quyên.
Cô ta ăn mặc rất sang trọng.
Hai bím tóc ngày xưa đã được cắt ngắn, chỉ còn lại mái tóc ngang vai.
Trong thời tiết khoảng 0 độ, cô ta không mặc áo bông, mà chỉ khoác một chiếc áo khoác len cashmere màu trắng, chân đi đôi bốt da hươu.
Nhìn qua cũng biết không rẻ, đương nhiên cũng rất thời thượng và sành điệu.
Chỉ có điều sắc mặt cô ta không tốt lắm.
Dù đã trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt giữa hai hàng lông mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận