[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1026: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 7

Chương 1026: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 7Chương 1026: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 7
Sau khi trang điểm xong, cô nâng khuôn mặt của Triệu Ngọc Lan lên nhìn ngắm thử: 'Khá cân đối rồi, rất đẹp."
Cô ấy có vẻ rất hợp với đôi lông mày hình lưỡi liềm, dịu dàng điềm tĩnh nhưng cũng khá phóng khoáng.
Triệu Ngọc Lan cong khóe môi lên mỉm cười: "Chị dâu, chị đừng có khích lệ em chứ."
“Trông xinh đẹp thật mà."
Thẩm Mỹ Vân tô son thêm cho cô ấy rồi kêu cô ấy đứng lên: "Em để cho mọi người xem thử đi?"
Triệu Xuân Lan là người đầu tiên đến nhìn thử, ánh mắt cô ấy không cần nói cũng thấy được rõ vẻ kinh ngạc. Thường ngày em gái cô ấy vì để thuận tiện cho công việc nên thường ăn mặc đơn giản, thậm chí còn có chút hơi quê mùa.
Nhưng sau khi được Thẩm Mỹ Vân trang điểm xong liền giống như biến thành một người khác vậy.
"Ngọc Lan trông giống tây quá đi."
Hoa giả khiến cô ấy trông quá thô, nhìn cũng quê mùa nữa.
"Cô ấy giống như mấy cô gái ở trên tạp chí vậy."
Sau lời khen này, Triệu Ngọc Lan liền đứng thẳng lưng lên, nhưng Thẩm Mỹ Vân quan sát cô ấy một lúc thì cuối cùng cũng nhận ra ở đâu không được tự nhiên rồi.
"Đương nhiên rồi. '
Mọi người thay phiên nhau khen ngợi hết lời. Điều này khiến cho Triệu Ngọc Lan càng cảm thấy xấu hổ, cô ấy đứng lên xoay một vòng rồi thấp giọng hỏi: "Thật không ạ?
Cô tháo chiếc bông hoa giả màu đỏ trên đầu Triệu Ngọc Lan xuống rồi nói với Triệu Xuân Lan: “Có hoa tươi không? Hoặc là hoa nhung cũng được." "Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy hơi giống những nữ đồng chí mà tôi nhìn thấy trên đường phố Cáp Nhĩ Tân vậy."
Nói xong những lời này, ánh mắt của mọi người trong nhà đều lập tức bừng sáng lên.
Thẩm Thu Mai đột nhiên nói: "Sư đoàn trưởng Trương, ngoài phòng làm việc ông ấy có trồng một cây mẫu đơn, kỳ lạ là trước đây nó đều nở hoa vào tháng tư, tháng năm hàng năm nhưng năm nay lại nở vào dịp Trung thu."
"Vài ngày trước ông ấy thậm chí còn mời mọi người đến xem những bông hoa kỳ lạ của ông ấy nữa."
Nhưng chuyện này lại gây khó dễ cho Triệu Xuân Lan rồi: "Bây giờ là tháng mười rồi, làm sao chị tìm được hoa cho em ấy chứ?"
Triệu Xuân Lan nghe thấy rồi liền suy nghĩ một hồi: "Để tôi nhờ lão Chu đi dụ lãnh đạo già ra rồi kêu Tiểu Ôn đi hái trộm nó."
"Dù sao ngắm hoa cũng kết thúc rồi, chi bằng cho người mới đi."
Lời này của Trương Phượng Lan nghe như lời của bọn cướp vậy.
"Trộm đến đây đi!"
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một cái: "Thật sự đi trộm sao?" Hoa nhưng cũng không phải không được mà.
"Được rồi, em đi về trước đi, một lát nữa thì tới rước dâu."
Chỉ đạo viên Ôn sống nửa đời người còn chưa từng đi trộm đồ thế này bao giờ.
"Chị, em bỏ đi đánh giá chức danh lần sau rồi đó."
Thế nên, sau khi chưa tới hai mươi phút sau thì chỉ đạo viên Ôn đã cầm một đóa hoa vội vàng chạy đến nhưng không vào nhà mà đưa lại cho Triệu Xuân Lan.
Triệu Xuân Lan nhìn đóa hoa kia, nó mới vừa được hái nên trông vẫn tươi mơi xinh đẹp, cô ấy trêu ghẹp: "Cưới vợ cũng chỉ cưới được một lần trong đời."
"Chuyện này sao lại nói là ăn trộm chứ? Rõ ràng là mượn mà, sang năm sẽ trả lại cho ông ấy sau."
Ở nơi này của bọn họ có một quy tắc, hai bên trai gái trước khi kết hôn thì không được gặp mặt nhau.
Ít nhất là không được gặp trước khi rước dâu.
Chỉ đạo viên Ôn vò đầu: "Em không thể nhìn Ngọc Lan một chút sao ạ?"
Đã bắt đầu gọi là Ngọc Lan rồi đấy.
Triệu Xuân Lan trợn mắt: "Một lát nữa em rước cô dâu về nhà thì sau này mỗi ngày đều được nhìn, còn thấy thiếu thời gian nữa hay sao?"
Đây không phải là vấn đề thiếu thời gian.
Chỉ đạo viên Ôn còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Triệu Xuân Lan đẩy ra.
Ở trong phòng.
Triệu Ngọc Lan lắng tai nghe, kết quả một giây sau Triệu Xuân Lan cầm đóa hoa đi vào thì liền nhìn thấy dáng vẻ của cô em gái, cô ấy không nhịn được mà lầm bầm một câu: "Hai đứa này thiệc tình, hành động cũng giống nhau như đúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận