[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1405: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 6

Chương 1405: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 6Chương 1405: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 6
Dù cho đã qua lâu lắm rồi, cô cũng không thể quên.
Triệu Xuân Lan ho nhẹ một tiếng: "Mỹ Vân, nuốt nước miếng xuống, đó là anh hai của em đó."
Thẩm Mỹ Vân chớp mắt: "Chị không cảm thấy là người thân lại càng kích thích sao?"
Triệu Xuân Lan: "..."
Cô ấy như là lần đầu đầu tiên quen Thẩm Mỹ Vân, đánh giá cô một phen: "Mỹ Vân, không ngờ bên dưới vẻ ngoài tuyệt đẹp an tĩnh thế mà lại cất dấu một trái tim hư hỏng như vậy."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô ho nhẹ một tiếng, nói trong lòng, năm đó ai chẳng từng bị truyện ngược và truyện sắc tẩy lễ tám trăm lần chứ.
Chỉ là bây giờ cô yên phận không ít.
"Anh ấy đi rồi."
Tống Ngọc Thư chạy qua: "Người đâu?"
Thẩm Mỹ Vân: "Gô nói là anh tôi à."
"Chính là cái người cao lớn mạnh mẽ kia."
"AI?
"Đúng đúng, chính là anh ấy."
Chẳng bao lâu.
Thẩm Mỹ Vân trả lời theo bản năng: "Trần Viễn."
"Tôi đi tìm anh ấy."
Nhưng cô hùng hổ chạy được một nửa, đột nhiên lại quay trở về: "Mỹ Vân, anh ấy tên gì thế?"
Vừa nghe thế, Tống Ngọc Thư lập tức tức giận, cô ta giậm chân: "Cái tên này nói lời không giữ lời."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Tống Ngọc Thư: "Mặc kệ anh ấy tên gì cũng trống không thoát lòng bàn tay tôi đâu.'
Nói xong, người cũng biến mất không thấy đâu.
"Trần Viên?"
Cô nhìn Triệu Xuân Lan, theo bản năng nói: 'Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị diễn một bộ, nàng đuổi chàng chạy, chàng mọc cánh khó thoát sao?"
Cái này
Thẩm Mỹ Vân xoa mặt: "Chính là bọn họ có thể diễn một bộ ngược luyến tàn tâm."
Quên mất, chị dâu Xuân Lan và mình có khoảng cách thời đại.
"Cái gì?"
Triệu Xuân Lan đoán mò, cô ấy suy nghĩ: "Giống như Ngưu lang Chức nữ đúng không?"
Triệu Xuân Lan: "?"
Thẩm Mỹ Vân sáng mắt: "Cũng có thể hiểu như vậy."
"Vậy Ngọc Thư phải theo đuổi rồi, loại người như anh hai em giống như cục đá vậy, rất khó động lòng."
Nói đến đây, đột nhiên cô ấy nhỏ giọng nói: "Em biết không?"
"Chị nghe lão Chu nhà chị nói, năm đó anh haai em từng làm hòa thượng ba năm trong chùa."
Thẩm Mỹ Vân lập tức trừng to mắt: "Cái gì?"
"Không phải anh ấy nhập ngũ sao?" "Sao lại làm hòa thượng?”
Anh hai chưa từng nói.
Triệu Xuân Lan lườm Mỹ Vân: "Đây là trọng điểm à? Trọng điểm là anh haai em làm hòa thượng ba năm, tham tâm quả dục, không có dự định thành gia lập nghiệp nữa."
Cái này
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng bừng: "Chị không thấy bây giờ rất tốt à?"
"Ngọc Thư nhiệt tình như lửa, chắc chắn có thể làm ấm hòa thượng lạnh lùng như anh trai em."
Triệu Xuân Lan suy nghĩ kĩ: "Hình như đúng là vậy thật."
"Chị hiểu tại sao Tống Ngọc Thư không thích bác sĩ Tần rồi."
Chuyển chủ đề nhanh quá, Thẩm Mỹ Vân không theo kịp, cô hỏi theo bản năng: "Tại sao?"
"Bởi vì hắn lòe quá."
Thẩm Mỹ Vân: "Cợt nhả quá?"
"Anh ấy có cợt nhả đâu? Em thấy cũng được mà?"
Cô không hiểu.
"Không phải, chị nói là lòe trong lòe loẹt, Mỹ Vân, em nghĩ đi đâu thế?"
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu, đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là ý này."
Cô tưởng là bác sĩ Tần cợt nhả quá chứ.
Cợt trong cợt nhã.
"Bỏ đi, hôm nay em không thích hợp lắm, chị không tính toán với em, bây giờ nhìn xem cô gái Ngọc Thư có hạ gục được anh trai em không.”
Thẩm Mỹ Vân cười: "Không phải hôm nay em không thích hợp, chỉ là nhìn thấy được câu chuyện em từng xem trên người Ngọc Thư và anh trai em còn có bác sĩ Tần." Khu khụ. Thật sự là ngược luyến tàn tâm. Cho nên mới không nhịn được chìm đắm trong đó. Nói thực, đọc truyện làm sao kích thích bằng xem phiên bản ngoài đời được. "Không nói với em nữa, chị về nấu cơm đây." "Chờ có kết quả thì nói với chị một tiếng." Triệu Xuân Lan trực tiếp nói lời tạm biệt, dù sao chờ một buổi sáng, xem mắt chưa có kết quả, thật khiến người khác thấy bất ngờ. Thẩm Mỹ Vân đáp lời: "Em cũng mặc kệ, để bọn họ tự do phát triển." Dù là anh hai cũng được, bác sĩ Tần cũng được, dựa vào bản lĩnh riêng mà cưới vợ. Chẳng bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận