[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 914: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 2

Chương 914: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 2Chương 914: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 2
Sự im lặng lập tức lan tràn khắp nơi.
Lâm Vệ Sanh xấu hổ cong ngón tay, cậu ta cũng không hiểu được, có phải cha mẹ cậu ta đã hoàn toàn bỏ mặc cậu ta rồi không?
"Chúng ta là cha mẹ của thằng bé."
Trong thời khắc cuối cùng, Lâm Chung Quốc đã đuổi kịp tới đây, trời nóng bức khiến đầu anh ta chảy đầu mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng tới kịp."
Âm thanh vừa phát ra, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Bao gồm cả Lâm Vệ Sanh, cậu ta không ngờ Lâm Chung Quốc lại đi tới đây.
"Bác sĩ, xin lỗi nhiều, mấy ngày nay trong nhà xảy ra chuyện, cho nên mới tới đây chậm trễ."
Anh ta không nói tới chuyện bản thân bị bắt vào đồn cảnh sát.
Lâm Chung Quốc trả lời một cách tự nhiên.
Đối mặt với lời giáo dục của bác sĩ, Lâm Chung Quốc gật đầu cúi người: "Khi ấy nóng giận quá mức, sau này sẽ không thế nữa."
"Được rồi, đi đóng viện phí trước đi, để tôi đi chụp X-quang cho thằng bé, xem thằng bé đã phục hồi ra sao rồi."
Lâm Vệ Sanh mím môi, không lên tiếng.
Lý Tú Cầm đứng bên cạnh cũng cảm thấy tương tự, cô ta đau xót nhìn về phía Lâm Vệ Sanh: "Vệ Sanh còn đau không con?”
"Vâng bác sĩ, làm phiên bác sĩ rồi."
Vị bác sĩ nói: "Anh chính là cha của thằng bé sao?" Cầm lấy cuộn phim chụp lúc trước của Lâm Vệ Sanh: "Anh xem sao lại đánh thằng bé thành ra nông nỗi thành chứ? Nếu không được đưa tới kịp lúc, e là thằng bé đã hộc hết máu mà chết rồi."
Thằng bé vẫn đang chụp X-quang bên trong, cho nên vẫn chưa ra ngoài. Lâm Chung Quốc nhìn Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân và vợ chồng tham mưu Chu.
Vẻ mặt anh ta phức tạp nói: "Lần này làm phiền mọi người rồi."
Sau khi thanh toán sau, lúc tới thì thấy mấy người Quý Trường Tranh đã ở đó.
Lâm Chung Quốc biết những gì tham mưu Chu nói là đúng.
"Nếu cậu thực sự không muốn thằng bé, lẽ ra cậu nên bóp chết thằng bé khi thằng bé vừa mới chào đời mới đúng, chứ đúng phớt lờ thằng bé rồi lại đánh thằng bé thừa sống thiếu chết như bây giờ."
"Thằng bé đã mười ba tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa, cậu cứ xuống tay như thế, thằng bé chỉ biết hận cậu mà thôi."
Quý Trường Tranh nhướng mày không nói gì, nhưng tham mưu Chu lại nói: "Chung Quốc, chúng ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe."
Anh ta gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Nếu không, cậu ta cũng sẽ không thành ra nông nỗi này.
"Lần này có người hại con, cha đánh con trước, Lâm Lan Lan lại truyền đi mấy lời giả dối."
Sắc mặt cậu ta lập tức khá hơn đôi chút, nhưng vẫn có chút nghỉ kị.
Lâm Vệ Sanh không ngờ, khi bản thân chụp X-quang xong ởi ra, lại có thể nghe được câu nói này của Lâm Chung Quốc.
Lâm Chung Quốc có lỗi, nhưng mà Lâm Lan Lan cũng có lỗi.
"Lần này trở về tôi sẽ sửa đổi."
Lâm Chung Quốc không ngờ thằng bé lại nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lập tức ho khụ khụ vài tiếng: "Cha đã nghe mẹ con nói rồi, trở vê cha sẽ xử phạt Lâm Lan Lan."
Lâm Vệ Sanh: "Cha có đuổi con bé đi không? Dù sao con bé cũng không phải người Lâm gia chúng ta."
Vừa dứt lời.
Lý Tú Cầm lập tức nhíu mày: "Nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con bé suốt năm năm trời, cũng đã coi con bé như con gái ruột thịt của mình rồi."
"Thằng ba, mẹ biết lần này Lan Lan làm sai, con có thể tha thứ cho con bé lần này có được không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Vệ Sanh lập tức thay đối, nếu nói tới chuyện hai người Lâm Chung Quốc bọn họ kịp thời đi tới đây lần này.
Đã khiến cậu ta vui mừng đôi chút, thì lần này đã triệt để biến thành tức giận.
"Con bé nối dối, xém chút nữa đã lấy mất mạng của tôi, mẹ còn muốn con tha thứ cho con bé? Mẹ là mẹ con hay mẹ con bé vậy?"
"Nếu không phải có mấy người Miên Miên, cô Thẩm và cô Triệu, mẹ đã không còn thằng con trai này nữa rồi, mẹ có biết không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận