[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1142: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 3

Chương 1142: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 3Chương 1142: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 3
Không nhắc tới chuyện nhân sâm thì thôi.
Anh cả nhà họ Quý vốn dĩ định bỏ qua chuyện này, nhưng chị ta lại nhắc tới.
Anh ta đứng phắt dậy, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp: "Em nên hiểu một điều, nhân sâm là Mỹ Vân biếu cha mẹ chứ không phải là biếu cha mẹ em."
"Nếu như em vẫn không hiểu, anh cũng không ngại đích thân đi nói với với bố vợ đâu!"
Câu nói này khiến cho sắc mặt Cố Tuyết Cầm lập tức cứng đờ: "Lão Lý, em không có ý này."
"Vậy là tốt nhất, chuyện nhân sâm, nên là của ai thì là của người đấy, nếu bố vợ muốn thì anh sẽ đi tìm."
"Ngoài ra, bảo em trai em thời gian này an phận một chút, bây giờ tình hình bên ngoài rất căng thẳng, nếu như còn xuất hiện chuyện như lần trước thì đừng trách anh là không đi hốt cứt cho nó."
Trước thì đấm, sau thì lại xoa.
Bố mẹ chồng không hiểu cho chị ta.
Nhưng...
Cố Tuyết Cần không khỏi bật khóc.
Giống như là bây giờ.
Sự khổ sở ở bên trong thì chỉ có bản thân Cố Tuyết Cầm biết, chông của mình lớn lên giống như vạch khắc trong thước kẻ vậy, công là công, tư là tư, không bao giờ biết yêu.
"Em đang sống một cuộc sống như thế nào đây?"
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Cố Tuyết Cầm bị đả kích nặng nề, bọn họ đều nói chị ta lấy được chồng tốt, gả cho anh cả nhà họ Quý, đối phương từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không xuất sắc.
"Không thể nào sống như thế này được nữa."
Chồng thì chỉ trích chị ta?
Còn lấy người em trai duy nhất của chị ta ra đều uy hiếp cảnh cáo chị ta.
Đề phòng chị ta giống như là đề phòng trộm.
"Vậy thì mẹ với cha ly hôn sao?”
Thằng bé giống như là trưởng thành chỉ trong một đêm.
Trên mặt đứa bé 13 tuổi mặc dù mang theo sự non nớt, nhưng lại thêm chút trưởng thành mà tuổi này không có được.
Quý Minh Thanh tới tìm cha để bàn chuyện thì nghe thấy câu này, thằng bé không hề thấy bất ngờ, từ sau khi anh cả Quý Minh Viên bị đưa đi.
Giọng điệu của thằng bé quá đỗi bình tĩnh, giống như là đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Việc này...
"Mẹ không ly hôn còn không phải là vì con hay sao?"
"Không phải mẹ nói không sống được nữa sao?" Quý Minh Thanh chỉ vào tờ báo: "Bên trên nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời."
"Làm gì có đứa trẻ nào bảo cha mẹ ly hôn đâu chứ?”
"Không sao, mẹ ly hôn đi, không ảnh hưởng gì tới con đâu."
Câu nói này khiến Cố Tuyết Cầm khựng lại: "Con đang nói linh tỉnh cái gì vậy?"
Cố Tuyết Cầm tức giận đến không nói lên lời, chị ta giống như là lần đầu tiên biết tới con trai út của mình vậy: "Minh Thanh, trước đây con đâu có như vậy."
Quý Minh Thanh trước đây một lòng với chị ta.
Lý Minh Thanh bặm môi nói: "Lúc anh cả đi có hỏi con, cướp được cha mẹ có vui không? Thằng bé vui sao?
Hình như là không.
Chú út cũng từng hỏi thằng bé, mục tiêu trong tương lai của thằng bé là cướp được cha mẹ sao?
Có phải vậy không?
Quý Minh Thanh không biết, nhưng thằng bé hiểu một chuyện, những suy nghĩ mịt mờ và chút đắc ý trước đây của mình, hóa ra lại ấu trĩ như vậy ở trước mặt của anh cả và chú út.
Từ đó trở đi, Quý Minh Thanh đã thay đổi.
Không còn mối quan hệ thù địch với anh cả, thằng bé hình như cũng không chấp niệm với việc tranh giành cha mẹ nữa.
Sau khi lui ra ngoài nhìn, hình như thằng bé có thể hiểu được ánh mắt mang theo chút thất vọng của chú út nhìn mình.
Nếu như đàn ông nhà họ Quý đều quan tâm tới người nhà mình.
Đó quả thật là phế vật.
Chẳng trách mà chú út lại không thích chơi với thằng bé.
Mà chỉ thích anh cả.
Khi Quý Minh Thanh hỏi câu này, Cố Tuyết Cầm lập tức sững sờ: "Cái gì?"
Trong lòng của người làm cha làm mẹ giống như là một tấm gương sáng, làm sau mà chị ta không biết những so đo vụn vặt giữa bọn trẻ.
"Mẹ, con cảm thấy cướp được cha mẹ, không hề cho con cảm giác thành tựu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận