[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 812: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 9

Chương 812: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 9Chương 812: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 9
Quý Trường Tranh cũng cắn theo một miếng: "Bánh rán hành này thơm ngon như biển."
Thẩm Mỹ Vân tâm nói, có thể không thay đổi được sao?
Đây không phải bánh xèo của đời sau sao?
Cặp vợ chồng trẻ hai người anh một miếng em một miếng, rất nhiệt tình.
Miên Miên mang dép, dụi mắt, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ đi tới cửa nhà bếp: "Mẹ, hai người đang ăn gì vậy?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh nhìn nhau, bọn họ có một loại ảo giác bản thân ăn vụng rồi bị con mình phát hiện.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Mẹ làm bánh xèo, con có muốn ăn không?"
Sáng sớm, sáu giờ bốn mươi, những bộ đội đi Thanh Sơn lần này đã tập trung ở ngoài cửa.
Miên Miên trả lời gần như không cần suy nghĩ, nói thật, sau khi nghe hai chữ bánh xèo này thì Miên Miên vồn còn đang buồn ngủ, tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Quý Trường Tranh lau miệng cho cô: "Nhưng mà cũng không khác ăn vụng bao nhiêu?"
Chờ Miên Miên đi vào phòng vệ sinh. Thẩm Mỹ Vân nói với Quý Trường Tranh: "Thật là nguy hiểm, may là chúng ta không ăn vụng."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy đi đánh răng rửa mặt, mẹ sẽ gói cho con một chiếc."
Thẩm Mỹ Vân: "..."...
"Muốn!"
Ngồi xe là vấn đề lớn, lập tức có rất nhiều chị dâu từ bỏ.
Nếu các chị dâu trong khu nhà dân muốn đi thì cũng có thể báo tên, có chị dâu ngại Thanh Sơn quá xa, chỉ ngồi xe thôi đã mất nửa ngày.
Bị say xe nặng, đừng nói là đi thu thập, chúng nữ có thể còn sống sót đến Thanh Sơn thì đã không tệ.
Tất cả có hơn hai mươi người.
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy thì cảm thấy đáng tiếc: "Em nghe nói Thanh Sơn bên kia rất phong phú, nếu chị Phượng Lan không đi, chỉ sợ là sẽ thiệt thòi."
Là cô, Triệu Xuân Lan, Thẩm Thu Mai, thậm chí ngay cả Trương Phượng Lan cũng không đi, một là cũng bị say sẽ cho nên không đi được.
Nếu đến nơi thì sợ không quay về được.
Tổng số chị dâu thực sự muốn đi, cộng với Thẩm Mỹ Vân thì cũng chỉ có ba người.
Triệu Xuân Lan nghe vậy thì cười: "Nếu cô ấy không đi thì đúng là rất thiệt thòi, nhưng mà ít nhất... có thể giữ mạng."
Cộng với người của nhóm quân tẩu bên này, tất cả là khoảng ba mươi người.
Dù sao thì giữ mạng vẫn quan trọng.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ lại triệu chứng say xe lại nặng như vậy: "Vậy thì đúng là không đi sẽ an toàn hơn chút."
"Sau khi nôn xong thì lại muốn nằm, không thể động đậy, chỉ cần cử động là sẽ ói."
Trong lúc đang nói, mọi người cũng đều sẵn sàng.
"Em không biết, Trương Phượng Lan bị say xe rất nặng, hận không thể bắt đầu nôn từ lúc lên xe, nôn đến khi xuống xe thì mới thôi..."
Bộ đội liền lấy chiếc xe tải lớn mà họ thường dùng ra, chiến sĩ lên trước, người lên trước ngồi ở bên trong, để lại vị trí ở bên ngoài cho mấy người Thẩm Mỹ Vân.
Lúc đứng ở phía dưới còn chưa cảm nhận rõ, vừa lên xe thì đã cảm thấy không gian nhỏ, hương vị kia cũng rất rõ ràng.
Triệu Xuân Lan hít mũi một cái, cuối cùng cũng phát hiện ra mùi ở trong túi của Thẩm Mỹ Vân tỏa ra. "Em mang theo đồ ăn ngon gì sao? Sao lại thơm thế?"
Lời này khiến tất cả mọi người trên xe đều nhìn về phía này.
Thẩm Mỹ Vân nhéo nhéo cái túi, bên trong có sáu chiếc bánh rán hành, hai quả trứng gà rán, còn có tám chiếc bánh bao. Cộng thêm ba quả dưa leo, bốn quả cà chua.
Hai bình nước quân dụng, còn có một chút dầu, gạc, dao, một bình rượu đế nhỏ để phòng vạn nhất, việc này không phải liền đem bao cho trang mãn.
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười một cái, lên tiếng nói: "Sáng sớm dậy hấp chút bánh bao, nướng chút bánh rán hành, định mang theo lên Thanh Sơn, giữa trưa nghỉ ngơi thì ăn."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nuốt nước bọt trong xe.
Thật sự là loại ừng ực ừng ực, trở nên vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Sĩ quan hậu cần nghe thấy thì lập tức cảm thấy đau đầu, không khỏi liếc sang một bên: "Nuốt nước miếng làm cái gì? Là do sáng sớm nhà ăn không cho các cậu ăn sao?"
Câu hỏi này, mọi người phải trả lời như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận