[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 710: Ngày Thứ Bảy Mươi Năm Xuyên Không 7

Chương 710: Ngày Thứ Bảy Mươi Năm Xuyên Không 7Chương 710: Ngày Thứ Bảy Mươi Năm Xuyên Không 7
Bà cụ Quý suýt nữa thì phải ôm ngực rồi, bà cụ nhìn về phía ông cụ Quý đằng sau nói: “Đỡ tôi!"
Nếu không đỡ bà cụ, bà cụ sẽ ngất mất!
Đây chính là đứa con gái trong mơ của bà cụ.
Không!
Là đứa cháu gái trong mơ của bà cụ.
Nhìn thấy phản ứng này của bà cụ Quý.
Miên Miên không còn sợ nữa, cô bé ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen láy, nhẹ nhàng nói: "Bà là bà nội sao?"
"Bà nội đẹp quá."
Nói xong cô bé chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay bà cụ Quý.
Câu nói này đã đánh trúng tim đen của bà cụ Quý.
Thế là, bà cụ Quý vui mừng không khép miệng được, trực tiếp ngôi xổm xuống muốn bế Miên Miên.
Dù là bà nội hay bà nội đẹp thì đều là những lời bà cụ thích nghe.
Hơn nữa còn là hai phát!
Miên Miên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu nặng lắm, bà không bế được đâu, cháu nắm tay bà là được rồi."
Ôi trời ơi.
Bà cụ sời
Thoải mái không thể tả.
Bà cụ Quý cảm thấy mình sắp ngất đi mất rồi, không được sờ tay con dâu, nhưng tay cháu gái thì được. Bàn tay nhỏ của cô bé mềm mại như bông, lòng bàn tay mịn màng, giống như đang sờ vào viên ngọc bích mỡ cừu thượng hạng vậy.
Còn kéo kéo bà cụ, kéo cái gì chứ!
Còn không nhịn được nhìn về phía đám người bên cạnh than thở: 'Da trẻ con đúng là mềm mại, sờ thích thật."
Nói xong, còn trừng mắt nhìn ông cụ Quý: "Không giống như ông, da sần sùi!!"
Bà cụ sờ sờ sời
Có gì mà kéo!
Một đoàn người rần rần tiến vào sân nhà họ Quý.
Không sinh được.
Ông cụ Quý: "..."
Bà cụ Quý: "Vậy thì ông sinh một đứa con gái đi."
Đã bảy tám mươi tuổi rồi, sinh cái rắm!
Bị trừng mắt, bị mắng, bị ghét bỏ, ông cụ Quý ho nhẹ một tiếng, khẽ nói với bà cụ: "Ở trước mặt bọn trẻ, bà cũng nên giữ chút thể diện cho tôi chứ."
ebookshop.vn
Bà cụ Quý nắm tay Miên Miên, Miên Miên như một nàng công chúa nhỏ, được mọi người vây quanh, mọi người hỏi han ríu rít.
Nhìn thấy cảnh này.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên càng cảm thấy may mắn vì quyết định lúc trước của mình.
Kết hôn với Quý Trường Tranh là quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Đoàn người đi trước, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh bị bỏ lại phía sau, Quý Trường Tranh thì thâm với cô: "Không lo lắng nữa chứ? Anh đã nói rồi, mẹ anh chắc chắn sẽ thích em."
Hơn nữa anh còn phát hiện ra. Mẹ anh muốn sờ tay vợ anhI
Bị anh trừng mắt, sau đó mẹ anh mới miễn cưỡng rụt tay về, lại đi sờ Miên Miên.
Đương nhiên chuyện này không được nói với vợ.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Không khí trong nhà anh rất tốt."
Nói thế nào nhỉ, đó là một loại thoải mái.
Mọi người đều rất thoải mái, vì tính cách của người già rất cởi mở, nên những người trẻ tuổi ở bên dưới đều có thái độ vui vẻ, thoải mái.
Hoàn toàn không có một chút áp lực nào.
Quý Trường Tranh tiến gần đến bên cô, giọng khàn khàn: "Anh còn tốt hơn."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đẩy anh ra: "Anh nghiêm túc một chút."
"Không được, anh không nghiêm túc với em được!"
Đây là vợ anhil
Vợ anhiIIl
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Lười quan tâm đến người này, cho đến khi vào nhà, cô vẫn không muốn nói chuyện với anh.
Quý Trường Tranh thở dài, hôm nay lại là một ngày không thể tán tỉnh được vợ mình.
Nhưng mà anh không hiểu, tại sao mỗi lần vợ anh tùy tiện trêu chọc anh, anh lại đỏ mặt tía tai.
"Đây là sân nhà anh sao?”
Thẩm Mỹ Vân không phải chưa từng sống ở khu tập thể, nhà cô ấy ở ngay khu tập thể mà, hơn nữa còn là hai căn phòng hướng tốt nhất.
Nhưng mà—— Cũng là nhà, nhưng ngôi nhà mà Quý Trường Tranh ở khu tập thể tốt hơn rất nhiều.
Bên khu tập thể vì có nhiều hộ gia đình nên bị chia cắt, nhà nào cũng nhỏ xíu, trước nhà sau nhà đều thích dựng lán chống động đất, nếu không thì cũng sẽ chất đầy than tổ ong và bắp cải.
Bên cạnh bồn nước càng không phải là chậu nước, mà là bàn giặt, những khe hở góc ngách đều ở khắp mọi nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận