[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2315: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bốn Xuyên Không 8

Chương 2315: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bốn Xuyên Không 8Chương 2315: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bốn Xuyên Không 8
"Nếu đi thì nhớ gọi hai đứa trẻ Lệ Hoa và Ngân Hoa đến ăn cơm đoàn viên."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, thấy trong bếp đúng là không có việc gì cần bọn họ giúp, liền nói: "Vậy con đưa Quý Trường Tranh theo, nếu Miên Miên dậy thì mẹ bảo chúng con đi rồi nhé." Bình thường Miên Miên sáu giờ dậy, sáng hôm nay là ngày Tết, hôm qua đã nói rồi, hôm nay sẽ cho ngủ nướng.
Mọi người không gọi cô bé dậy.
Trần Thu Hà đáp một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân ăn sáng do Quý Trường Tranh mang đến, trên đường đến chợ Tây Đơn, lại mua thêm bánh bao và bánh quẩy nóng hổi mang theo.
Khi đến nơi, cô còn nghĩ ngày hôm nay không có ai ở quầy hàng, không ngờ hôm nay đã là ba mươi Tết rôi mà cũng có lác đác ba bốn quầy hàng mở cửa.
Đến nỗi, trước cửa mỗi quây hàng đều là cảnh người đông đúc, những người này hầu hết đều là đi mua thức ăn sáng, rồi tiện thể lên lâu xem một chút.
Thế làI
Thấy bận rộn thế này, Thẩm Mỹ Vân sải bước đi vào, Kiều Lệ Hoa tranh thủ liếc nhìn, thế là thấy ngay vị cứu tỉnh.
Từ xa trông thấy dòng người đông đúc, Quý Trường Tranh hỏi: "Là cái kia à?" Anh chưa từng đến đây.
"Muốn quần bông đúng không? Quần bông mười lăm đồng một chiếc, tất cả đều ở đây, tự chọn cỡ."
"Cái này, cái này là cỡ lớn, cô thử xem."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Quây đông nhất chính là quây hàng nhà mình." Cô mang bữa sáng qua, thấy nhiệt độ dưới 0 độ mà Kiều Lệ Hoa và Trân Ngân Diệp mướt mồ hôi hột.
"Muốn áo khoác bông in hoa lớn hả? Được thôi, để tôi tìm cỡ siêu to cho." Tiện thể mua thêm quần áo.
Cửa hàng bé xíu chật ních cả gần hai mươi người, đến nỗi phải chen chúc nhau để vào.
Cô ấy và Trần Ngân Diệp bận sắp chết rồi, tìm quần áo đã mệt chết rồi, thu tiền toàn trông chờ vào lúc rảnh rỗi.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Để Quý Trường Tranh thu đi, tôi phụ bán hàng."
"Mỹ Vân, nhanh đến thu tiền hộ tôi đi."
Thẩm Mỹ Vân đứng cạnh hô: "Áo khoác lông chồn chín mươi tám đồng một chiếc."
Quý Trường Tranh làm gì từng trải qua cảnh này bao giờ.
Nhưng lúc này cũng phải căng da đầu mà làm.
Cô còn không quên ngoảnh đầu dặn Quý Trường Tranh: "Em báo giá, anh thu tiền nhé."
Quý Trường Tranh nghe thấy giá bán mà loạn cả chân: "Bao nhiêu cơ?"
Ông ấy sốt ruột như lửa đốt, đi khắp nơi tìm người làm lông chồn cho mình, thật sự không muốn mất đi một khách hàng lớn là Thẩm Mỹ Vân này.
Lần đầu Thẩm Mỹ Vân lấy hẳn năm trăm kiện, lần sau lấy thêm ba trăm, thấy bán hết sạch, cô lại gọi điện cho ông Hứa, bảo ông ấy chuẩn bị thêm.
Áo khoác lông chồn ở cửa hàng cô bán rất chạy, ở đây rất nhiều người đến mua vì nghe tiếng lành, hoặc do người quen giới thiệu.
Thẩm Mỹ Vân: "Chín mươi tám đồng." Cô nhận lấy mười tờ đại đoàn kết khách hàng đưa, rồi đưa hết cho Quý Trường Tranh: "Trả anh ta hai đồng."
Ông Hứa lo sốt vó, ông ấy là một xưởng may nhỏ, về cơ bản lượng hàng ra chỉ có bấy nhiêu, nói gì đến áo khoác lông chồn này, lông chồn bên trong là hàng giả, nhưng dù vậy cũng không dễ làm.
Anh còn tưởng mình nghe nhầm.
Thế là, áo khoác lông chồn bên Thẩm Mỹ Vân bán chạy, khi Quý Trường Tranh nhận được mười tờ đại đoàn kết, cả người đều mơ hồ.
Một tháng lương của anh chỉ đủ mua một cái áo, không ăn không uống.
Bây giờ quần áo đắt thế sao?
Thấy Quý Trường Tranh ngây ra, Thẩm Mỹ Vân đẩy anh: "Áo khoác bông lớn in hoa, ba mươi sáu đồng."
"Trả tiền thừa."
Quý Trường Tranh lúc này mới bừng tỉnh, nhanh tay trả khách hàng bốn đồng.
"Áo len nữ hai mươi mốt đồng."
"Áo len nam hai mươi ba đồng."
"Quần ống loe mười ba đồng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận