[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1889: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 9

Chương 1889: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 9Chương 1889: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 9
Nhắc đến Miên Miên, nụ cười trên mặt Thẩm Mỹ Vân lớn hơn vài phần: "Con bé cũng ổn, vừa qua đó đã vào lớp học thêm, đã bắt đầu học rồi."
Điều này làm Triệu Xuân Lan bất ngờ: "Không phải mùng một tháng chín mới khai giảng sao?" Con trai thứ hai nhà cô ấy vẫn đang chơi quên trời quên đất.
Thẩm Mỹ Vân: "Bên đồn trú quân thành phố Cáp có lớp học thêm cho học sinh tiểu học lên cấp hai, thuộc về khóa học hè, coi như là ôn tập trước."
"Hả?" Triệu Xuân Lan thật sự chưa từng nghe qua chuyện này.
"Lớp học thêm có phải đóng học phí sao?"
"Đóng."
Cô đã đóng mười tệ tiền học phí.
Triệu Xuân Lan không hiểu: "Không phải lúc khai giảng mới học sao, tại sao phải học thêm trước?”
"Dì Thẩm, phiền dì đưa cái này cho Miên Miên."
Lần này, Triệu Xuân Lan hiểu ra: "Hầy, đây hoàn toàn là lãng phí tiền, bất kể bọn trẻ học giỏi hay dốt, dù sao hai năm cấp hai cũng qua thôi, tốt nghiệp là được rồi."
Lúc Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, không tiếp lời, đây là vấn đề nhận thức của hai bên, cô không thể thay đổi quan niệm của đối phương, đương nhiên Triệu Xuân Lan cũng không thể thuyết phục cô.
Đây là suy nghĩ của cô ấy, còn về việc học trung cấp chuyên nghiệp hay cấp ba, thì phải xem số phận của bọn trẻ, dù sao thì cô ấy không biết chữ, chẳng phải vẫn sống tốt sao.
Chu Thanh Tùng đột nhiên bước ra, Chu Thanh Tùng mười ba tuổi bây giờ đã có dáng vẻ của một thiếu niên, gương mặt sáng sủa, lông mày ngay ngắn, vừa mở miệng còn mang theo giọng vịt đực của tuổi dậy thì. Thẩm Mỹ Vân há miệng, cũng không biết nên giải thích thế nào, thật sự là vấn đề nhận thức của hai bên, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời đơn giản: "Lên cấp hai có rất nhiều kiến thức, sợ rằng bọn trẻ không thể tiếp thu kịp, lớp học thêm mở ra để bọn trẻ làm quen trước với kiến thức cấp hai."
Lúc đó cậu bé được trường chọn đến thành phố Cáp tham gia cuộc thi Toán, khi cậu bé quay về, Thẩm Mỹ Vân đã đưa Miên Miên rời đi rồi.
Chu Thanh Tùng mím môi, cậu bé dường như không muốn mở miệng, vì giọng nói thời kỳ vỡ giọng quá khó nghe, cậu bé suy nghĩ một chút rồi lấy ra một cây bút viết một đoạn, đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
"Lúc mọi người rời đi, cháu đang đi thi đấu bên ngoài nên không tiễn được em Miên Miên, cháu xin lỗi."
Cậu bé đưa qua một bức thư, làm Thẩm Mỹ Vân vô cùng bất ngờ: "Đây là?"
Có lẽ là phát hiện sự kháng cự của Thẩm Mỹ Vân, Chu Thanh Tùng mím môi, nhẹ giọng nói: "Dì Thẩm, cháu không có ý làm bậy gì đâu, chỉ là viết thư gửi cho Miên Miên mà thôi, chờ Miên Miên xem xong, dì cũng có thể xem."
Không ngờ dì Thẩm lại quay về, cậu bé viết thật đậm trên tờ giấy: "Xin dì đưa cho em ấy giúp cháu."
Thẩm Mỹ Vân nhìn phong thư được xếp gọn kia, cô cứ cảm thấy là lạ, thế nên dù đối phương đã đưa phong thư ra một hồi lâu, cô cũng không nhận lấy.
Chu Thanh Tùng lúc đó thất vọng rất lâu, tưởng rằng mình sẽ không gặp lại đối phương.
Năm nay cậu bé mười ba tuổi, Miên Miên mười tuổi, cậu bé không xấu đến mức đó, đi xuống tay với Miên Miên, rốt cuộc cũng là tình bạn cùng nhau lớn lên.
Chu Thanh Tùng thản nhiên nói: 'Không có gì cả."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi, Nhất Nhạc chạy lại, nói với Chu Thanh Tùng: "Anh cả, anh viết gì cho chị Miên Miên vậy?"
Có lời này, Chu Thanh Tùng mới an tâm. Cô cười cười: "Dì sẽ không nhìn lén đâu." Lần này cô nhận lấy phong thư, bỏ vào trong túi tiền: "Dì nhất định sẽ giao cho Miên Miên giúp cháu."
Đây là đến tìm hiểu tin tức.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ, Chu Thanh Tùng còn nhỏ tuổi mà đã thông thấu đến vậy, mình chỉ chần chờ một chút, đối phương đã đoán được ý nghĩ của mình.
Cậu bé không quá muốn kể với Nhất Nhạc, Nhất Nhạc là một đứa không giữ mồm miệng được, chỉ cần nói với cậu bé, chưa đến nửa ngày là cả khu nhà dân đều biết.
"Anh cả, anh giấu bí mật với em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận