[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1428: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 5

Chương 1428: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 5Chương 1428: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 5
Nhiều nhất là có một lần, chụp hắn mười một tấm, lúc đó chụp ảnh là năm văn tiền một tấm, thật sự là cực kì đắt.
Còn có lần Tống Ngọc Thư chụp hết nửa tháng lương của ông Tống, vì thế ông Tống và bà Tống còn cãi nhau một trận.
Chuyện sau đó thì Tống Ngọc Thư quên rồi.
Nhưng lần chụp ảnh đó là lần hiếm hoi mà Tống Ngọc Thư cho rằng trong lòng ba, cô ta quan trọng hơn Tống Ngọc Chương.
Dù sao, ba chưa tiêu hết nửa tháng lương cho Tống Ngọc Chương đi chụp ảnh lần nào.
Trần Viễn nghe xong lai lịch của mấy tấm ảnh, anh ấy nghĩ rồi nói: "Thật ra, bọn họ cũng rất thương em, em biết mà đúng không?”
Tống Ngọc Thư im lặng, không biết qua bao lâu, cô ta mới gật đầu: "Em biết."
"Thật ra có nhiều lúc, em thà mong là bọn họ không thương em, không hề thương em một chút nào, đó mới là tốt nhất."
Bởi vì lúc nhỏ anh ấy quá nghèo, căn bản không hề biết chụp ảnh là gì.
Kiểu ăn vào thì vô vị, vứt thì tiếc mới làm Tống Ngọc Thư khó chịu nhất.
Vừa nghe thế, Tống Ngọc Thư đã nhìn qua, trước giờ Trần Viễn chưa từng nhắc chuyện quá khứ trước mặt cô ta.
Anh ấy không có.
Trần Viễn suy nghĩ rồi xoa đầu vô ta, không an ủi mà nói đến chuyện của mình: "Lúc nhỏ anh thường xuyên đói bụng, ăn không no, nên rất hâm mộ người khác có mẹ."
"Lúc đó anh rất hâm mộ những đứa trẻ có mẹ, càng hâm mộ mấy đứa được ăn no, đối với đứa trẻ có được đi chụp hình, tùy tiện chụp một lần mười tấm ảnh lại càng chẳng dám nghĩ đến." Chứ không giống tình trạng như bây giờ, thương cô ta, nhưng lại không nhiều, chút tình thương đó cho Tống Ngọc Chương mà anh ta không thèm rồi mới quay qua cho Cô †a.
Một khi đắm chìm vào hồi tưởng, hơn nữa còn là những kí ức đau khổ, đó thật sự là vực sâu thăm thẳm, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra.
Tống Ngọc Thư nhỏ giọng nói.
"Không đáng thương." Giọng điệu Trần Viễn rất bình tĩnh: "Bình thường anh hay nghĩ đến những gì mà mình có."
"Vậy anh cũng đáng thương quá."
Phòng khách bên ngoài.
Không biết trôi qua bao lâu, cô ta lẩm bẩm nói: "Em sẽ cố gắng."
*
Tống Ngọc Thư ngây ra, nửa ngày không nói thành lời.
Sau khi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư rời khỏi, ông Tống không nhịn được lén đi xem thử bọn họ đem theo gì, sau khi nhìn kĩ mấy món đồ.
Bàn tay đang cắt thịt của bà Tống dừng lại: "Cái gì?"
"Ông vào đây làm gì? Không phải đang tiếp đãi Tiểu Trần đồng chí à?"
Nghĩ đến đây, ông Tống không kiềm được vào nhà bếp, bà Tống đã bắt đầu nấu ăn.
Bởi vì, đây thể hiện sự coi trọng.
Ông Tống chắp tay sau lưng, thần bí nói: "Bà biết Ngọc Thư và Tiểu Trần đem quà gì vê không?"
Ông Tống không kiềm được nhếch môi, mặc dù Tống gia không thiếu những thứ này, nhưng sau khi nhận được phần quà tặng này vẫn rất vui mừng.
"Tôi xem rồi, có hai chai rượu Mao Đài, hai cây thuốc lá, hai hủ mạch nha, hai túi đường, ngoài ra còn có một hộp tổ yến."
Câu này vừa dứt. Bà Tống lập tức kinh ngạc: "Điều kiện của Tiểu Trần không phải là..."
Rất tốt sao?
Ba chữ này cuối cùng cũng không thốt ra, sợ lỡ để Tống Ngọc Thư và Trần Viễn nghe thấy sẽ không vui.
Có thể thấy, bậc làm ba mẹ thật sự không khinh khi người nghèo.
Chỉ là bọn họ không thích mấy kẻ tôi nghèo tôi có lý, rồi lại cứ thích tính toán, giở trò thông minh chiếm tiện nghi.
Ông Tống chau mày: "Cẩn thận."
"Đây là Tiểu Trần coi trọng Ngọc Thư, cũng coi trọng chúng ta, trong lòng chúng ta biết là được."
Bà Tống đáp lời, trong lòng bà ta cũng rất vui mừng.
"Lần này, Ngọc Thư chọn được một đối tượng không tệ."
"Ông đi gọi Tống Ngọc Chương về cho tôi, để nó ăn cơm cùng em gái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận