[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2017: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 8

Chương 2017: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 8Chương 2017: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 8
"Nghĩ như vậy có phải thấy thoải mái hơn không, con trai không có quan hệ huyết thống lưu lạc bên ngoài của mẹ thi đậu thủ khoa đại học, lên báo Bắc Kinh, cho mẹ nở mày nở mặt rồi."
Nói năng thật trơ trến.
Từ Phượng Hà cũng phải bật cười: "Cháu còn là anh em tốt với Hướng Phác, cháu xem ngày thường thằng bé có chơi với cháu không?"
Quan hệ giữa Ôn Hướng Phác và mấy đứa con nhà họ Quý thực ra cũng bình thường, chỉ là xã giao. Nhưng quan hệ giữa cậu và Miên Miên lại rất tốt.
Quý Hướng Viên nói như vậy hoàn toàn là tự dát vàng lên mặt mình, Từ Phượng Hà thì không dám, Ôn Hướng Phác là đứa con duy nhất của nhà họ Ôn.
Nếu cô ấy coi Ôn Hướng Phác là con trai, lỡ như Liễu Văn Bội biết được không biết có xé xác cô ấy ra không.
Liễu Văn Bội chính là mẹ của Ôn Hướng Phác, chỉ những đồng chí lớn tuổi sống ở khu này mới biết về bà ta.
Lý do Từ Phượng Hà biết Liễu Văn Bội là vì hai người cùng lấy chồng vào cùng một năm.
"Kén chọn thật."
Hai năm đầu sau khi kết hôn, hai cặp vợ chông cũng có một khoảng thời gian ân ái.
Nhưng mà những chuyện cũ này không có nhiều người biết.
Đứa trẻ đó chính là Ôn Hướng Phác.
Nhưng sau đó Ôn Lập Quốc hi sinh, Liễu Văn Bội biến mất, trong nháy mắt nhà họ Ôn ôm một đứa bé đỏ hỏn về từ Tây Bắc.
Thấy mẹ né tránh như vậy, Quý Hướng Viên lẩm bẩm: "Tìm cho mẹ một đứa con trai ưu tú như vậy mà mẹ còn không thích." Chỉ là, Từ Phượng Hà gả cho Quý Trường Cần, còn Liễu Văn Bội gả cho ba của Ôn Hướng Phác là Ôn Lập Quốc.
Cậu bé còn định hỏi kỹ hơn, nhưng Từ Phượng Hà không chịu nói nữa, vội vàng lái sang chuyện khác: "Không phải nói muốn chúc mừng Hướng Phác sao?"
Vừa nói xong.
Quý Hướng Viễn lập tức trợn tròn mắt, dựng lỗ tai lên: "Ai? Liễu Văn Bội là ai2"
Từ Phượng Hà: "Mẹ kén chọn sao? Mẹ sợ Liễu Văn Bội quay về xé xác mẹ ra đấy."
"Nếu đủ thì mang qua luôn, đến nhà Hướng Phác ăn lẩu."
Thẩm Mỹ Vân: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi, nhưng mà để em bảo Miên Miên hỏi Hướng Phác trước đã."
Nói xong cô quay sang nhìn dì Trương: "Nhà mình còn đủ nguyên liệu không dì?"
"Nhà mình khi nào qua đó?”
"Nhưng mà, ăn lẩu hình như không được long trọng, hay là mời cả Lỗ Gia Ban đến đi, làm một bữa tiệc, coi như chúc mừng nhà họ Ôn, thêm chút không khí vui mừng.”
"Có ạ, hôm nay báo Bắc Kinh bán chạy lắm, nghe nói có bài phỏng vấn thủ khoa đại học."
Nhìn cậu bé đưa thư đến hôm nay.
Một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, yếu đuối, mặc áo khoác lông trắng, khuôn mặt thanh tú, quý phái chậm rãi bước xuống cầu thang.
Hương Giang, Vịnh Causeway, khu nhà giàu.
Bà ta thuận miệng hỏi: "Có báo Đại lục không? Tốt nhất là báo Bắc Kinh."
Bà Quý: "Mẹ thấy được, cứ thế mà làm."
"Cháu có một tờ, định mang vê xem, phu nhân Quách, phu nhân có muốn xem không ạ?"
Phu nhân Quách gật đầu nhận lấy tờ báo, cử chỉ tao nhã, đưa cho cậu bé một tệ: "Của cháu đây." Sau khi cậu bé đưa thư đi khỏi, bà ta mở tờ báo ra, khi nhìn rõ bức ảnh được in trên báo và cái tên, bà ta ngã quy xuống đất, nước mắt tuôn rơi, giọng nói run rẩy: "Hướng Phác của mẹ!"
Tiếng khóc xé lòng cất lên.
Bà ta vẫn xinh đẹp, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng bà ta vẫn giữ được vẻ đẹp tuyệt sắc thời son trẻ, ngay cả khi ngã xuống đất khóc nấc lên cũng toát lên vẻ đẹp thê lương, khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa.
"Em làm sao thế?"
Quách Trung Minh mặc vest, tay cầm cặp tài liệu bước vào, nhìn thấy vợ mình ngã xuống đất khóc lóc, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, mảnh mai, xinh đẹp như mỹ nhân trong tranh.
Người đàn ông trung niên bước nhanh đến, cúi người đỡ bà ta dậy, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn.
Người phụ nữ nức nở: "Trung Minh, em... em nhìn thấy Hướng Phác rồi." Dù ngã xuống đất, bà ta vẫn nắm chặt tờ báo trong tay, không hề để rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận