[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 567: Ngày Thứ Sáu Mươi Xuyên Không 2

Chương 567: Ngày Thứ Sáu Mươi Xuyên Không 2Chương 567: Ngày Thứ Sáu Mươi Xuyên Không 2
Còn chưa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của Quý Trường Tranh, bác sĩ Tần lập tức nuốt hết những lời chưa nói xong vào bụng.
"Nói thật, chuyện này tôi không dạy cậu được, ai bảo tôi cũng là một kẻ độc thân chứ?"
Ông trời có mắt, anh ấy đã độc thân hơn hai mươi năm, còn chưa từng nắm tay nữ đồng chí đây này.
Thấy Quý Trường Tranh quay đầu định đi, bác sĩ Tần lập tức tiến lên kéo anh: "Từ từ từ từ, mặc dù tôi không dạy cậu được, nhưng mà sách có thể dạy cậu mà."
Quý Trường Tranh ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: "Không phải anh không có sách mười tám cộng à?”
Không có sách mười tám cộng, thì làm sao mà học kiến thức từ sách được?
Chuyện này ấy à...
Bác sĩ Tần nở nụ cười: "Tôi không có sách mười tám cộng, nhưng cậu quên rồi à? Tôi học y đấy, năm ấy lúc tôi đi học, chúng tôi có một khóa học tên là cấu tạo cơ thể người."
"Vậy được rồi, cậu chờ tôi một lúc, tôi về nhà một chuyến tìm trong đống sách cũ, để tôi tìm cho cậu một bảo bối."
Vừa nói xong, Quý Trường Tranh lập tức dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn anh ấy.
"Nhìn cậu kìa, sốt ruột làm gì, tôi lại chưa nói là không có sách cấu tạo cơ thể người của nữ đồng chí."
Quý Trường Tranh quay đầu bước đi.
"Nhưng mà, sách cấu tạo cơ thể người của tôi là của nam đồng chí."
Quý Trường Tranh: "Anh nói xong trong một lần đi." "Cái này, cậu muốn không?"
"Đúng rồi, cậu đừng chỉ nghiên cứu bản của nữ đồng chí, nhớ xem cả nam đồng chí nữa, miễn cho cậu lại không quen biết cơ thể của mình, ha ha ha ha ha."
Mười phút sau.
Bác sĩ Tần trở về với dáng vẻ như một tên ăn trộm, trong ngực ôm hai cuốn sách cấu tạo cơ thể người, đưa hết cho anh: "Cầm đi tự nghiên cứu đi."
Quý Trường Tranh gật gật đầu.
*
Quý Trường Tranh: "......"
Nếu không phải vì nể mặt sách, thì anh chỉ hận không thể đánh một trận với bác sĩ Tần.
"Dù sao thì, trong sách tự có hoàng kim ốc, ha ha ha ha ha."
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân dẫn theo Miên Miên, từ cửa nhà chị dâu ở khu nhà dân, đi hợp tác xã cung ứng một chuyến.
Còn làm gì nữa, đương nhiên là nhìn xem có đồ ăn hay không.
Thấy đoàn người Thẩm Mỹ Vân đến đây, nhân viên tiêu thụ còn thấy quái lạ thật đấy?
Như vầy thì ai thèm mua?
Cũng chỉ có mấy củ củ cải nhăn nheo, còn có hai củ khoai tây xanh lè.
"Không phải hôm qua mới mua cải trắng về sao? Mọi người đến đây làm gì?"
Quả nhiên, hôm nay không có thông báo của hợp tác xã cung ứng, ở gian hàng bán đồ ăn, phải nói là rỗng tuếch.
Triệu Xuân Lan là người có tính hấp tấp, lập tức nói: "Hôm qua một người được có hai cân cải trắng, chừng ấy thì đủ để làm gì, mấy thằng nhóc choai choai nhà tôi, chỉ một đứa thôi cũng đủ gặm hết rồi."
"Bên hợp tác xã cung ứng mọi người, vẫn chưa nhận được thông báo, khi nào thì có đồ ăn mới à?"
Nhân viên tiêu thụ kia cũng không có biện pháp nào: "Không có, chị dâu à, chị cũng không phải không biết, tháng ba này vốn chính là thời kỳ giáp hạt, ngay cả cải trắng cũng được chuyển về từ tỉnh khác, nếu mọi người thật sự chờ không kịp, thì tự trồng rau ở nhà cũng được mà."
Bây giờ mới bắt đầu tự trồng rau, vậy phải đợi bao lâu đây?
Nếu chờ được đến lúc rau nhà trồng lớn lên, vậy thì đâu cần thiết phải đến hợp tác xã cung ứng cãi cọ với người ta như vầy?
Đoàn người Triệu Xuân Lan cực kỳ thất vọng: "Chúng tôi đều là người nhà của bộ đội, hậu cần cung ứng không nổi, thì làm sao mà các chiến sĩ lên tiền tuyến được?"
Nhân viên tiêu thụ không trả lời được vấn đề lớn như vậy.
Cô ấy bèn nói ra một biện pháp điều hoà: "Như vậy đi, mọi người đến trạm đồ ăn cách đây ba cây số nhìn xem."
Nói xong lời này, cô ấy nhìn thoáng qua xung quanh: "Ngày hôm qua bà tôi còn đến cạnh chỗ đó, mua rất nhiều hành lá trở về."
"Tận một bó lớn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận