[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1113: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 9

Chương 1113: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 9Chương 1113: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 9
Những học sinh cấp thấp được cho ra về trước.
Những đứa con trai nghịch ngợm nhất, xách cặp lên là điên cuồng chạy.
Thẩm Mỹ Vân ở ngay cổng lớn, nhìn những đứa trẻ đang đi ra, không lâu sau, thì nhìn thấy Miên Miên và Tiểu Mai Hoa, và cả Tứ Muội, cả ba cùng nhau đi ra.
Miên Miên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy, mẹ đang đứng ở trước cổng trường nhìn cô bé cười.
Cô bé còn tưởng mình nhìn lầm, ngay lập tức đưa tay lên dụi mắt.
Nhưng đúng là mẹ rồi.
Cô bé nhìn lui nhìn tới ba lần, vẫn chưa chắc chắn: "Tiểu Mai Hoa, cậu coi có phải mẹ tớ không?”
Không phải mẹ cô bé đã đi Thanh Sơn thu gom rồi sao?
Thẩm Mỹ Vân ngồi xổm xuống, đón lấy cô bé một cách chắc chắn, cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô bé: "Mẹ mới về khi chiều."
Không phải giờ vẫn chưa tới ngày sao?
Nói xong, cô bé chạy lao vê phía Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ về rồi à?"
Miên Miên lắc đầu: 'Không phải không nhận ra, tớ cứ tưởng mình đang nằm mơ."
Tiểu Mai Hoa nghe xong liền nhìn qua: "Là mẹ cậu đó? Miên Miên ngay cả mẹ của mình mà cậu cũng không nhận ra sao?"
"Mẹ về từ lúc nào vậy?"
Sao đột nhiên về rồi?
"Mẹ ơi, sao mẹ biết con muốn ăn kẹo hồ lô đường vậy ạ?"
Đôi mắt to của Miên Miên sáng rực lên, nhấp nháy: "Dạ muốn."
Cô bé cắn một miếng, vừa ngọt vừa mềm rất ngon. Sau đó, thì đưa kẹo hồ lô đường quả lê cho cô bé: "Mẹ tự làm đó, con có muốn không?"
"Tiểu Mai Hoa, Tứ Muội , các cậu có muốn cắn một miếng không?"
Thẩm Mỹ Vân xoa mặt cô bé: "Bởi vì Miên Miên là tiểu công chúa của mẹ mà, Miên Miên muốn ăn gì mẹ đều biết."
Nghe vậy, Miên Miên ngại ngùng cười, nghĩ tới bản thân được ăn đồ ăn ngon, bèn không nhịn được muốn chia sẻ với bạn thân.
Cô bé chưa từng nói với mẹ, nhưng mẹ lại có thể biến ra cho cô bé.
Kẹo hồ lô đường quả lê được cắt thành từng miếng nhỏ, dùng một que xiên xiên lại với nhau, chưa kể tuyết trắng sáng chói, còn có mùi vị thanh ngọt.
"Đương nhiên rồi, đây là của mẹ mình tự làm đó."
Sau khi mấy cô bé một người cắn một miếng, vị ngọt đó vẫn còn dính lại trên miệng, hai cô bé không đành lòng nuốt xuống.
"Mình cũng vậy."
"Cho tớ cắt một miếng."
"Đúng là rất ngon."
Làm cho Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội đều không từ chối được.
Những lời này làm cho Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội vô cùng ngưỡng mộ.
Mấy cô bé rất thích mẹ của Miên Miên, cũng muốn được làm con gái của dì Thẩm.
Đáng tiếc cũng chỉ là mong muốn mà thôi.
*
Hơn tám giờ tối.
Quý Trường Tranh gọi điện về, gọi ở phòng tổng đài, nhờ nhân viên trực tổng đài chuyển lời, kêu Thẩm Mỹ Vân tới nghe điện thoại.
Giờ này Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đã đi nghỉ rồi, cô nghĩ mặc áo khoác vào sau đó khoá chặt cửa rồi.
Vội vàng đi theo thông tin viên tới phòng tổng đài.
Vừa tới phòng tổng đài, Thẩm Mỹ Vân liền nghe điện thoại, sau khi ba tiếng bíp vang lên, bên kia đã kết nối điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân hỏi thẳng: "Quý Trường Tranh, sao vậy hả?"
Âm thanh bên kia có chút ồn ào, hơn nữa còn trộn lẫn với tiếng cấp cứu.
Bởi vậy, Thẩm Mỹ Vân không nghe rõ lắm: "Quý Trường Tranh?"
Cô gọi liên tiếp ba tiếng, âm thanh bên kia mới truyền lại.
"Là anh đây."
Giọng nói của Quý Trường Tranh vẫn vững vàng như trước, bất kể lúc nào nơi đâu, bất kể tình trạng xung quanh có lộn xộn đến mấy.
Dường như việc này cũng không có ảnh hưởng gì đến anh.
"Mỹ Vân." Quý Trường Tranh nói ngắn gọn: "Hiện tại có hai chuyện, cần em giúp một chút, chuyện thứ nhất là lão Hổ còn đang cấp cứu, bác sĩ nói cần nhân sâm già hơn trăm năm."
Thẩm Mỹ Vân hiểu trong vòng một nốt nhạc: "Em có đây, làm sao để gửi qua đó?"
Nhân sâm ấy à, buổi chiều mới thu hoạch gần mười cây trở lên đây này.
Quý Trường Tranh: "Chúng ta góp một nửa, nửa kia sẽ do đơn vị lo."
"Bên sĩ quan hậu cần cũng có."
Chuyện này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận