[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1230: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 3

Chương 1230: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 3Chương 1230: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 3
Nếu không làm gì có câu ngày đông tháng giá chứ.
Cô che kín mít nên không ai trong máy kéo nhận ra cô.
Nhưng sau khi xuống máy kéo, lúc tới đại đội, vẫn bị người ta gọi lại.
"Cô là thanh niên trí thức Thẩm phải không?"
Tuy đối phương che kín người nhưng vẫn lộ ra đôi mắt, chỉ có mắt của thanh niên trí thức Thẩm mới linh động trong suốt như vậy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, chào hỏi: "Chào dì."
Hơi nóng phả ra dính vào khăn quàng cổ, nhanh chóng trở thành một lớp sương trăng.
Thẩm Mỹ Vân luôn cảm thấy đại đội Tiền Tiến còn lạnh hơn doanh trại.
"Cô về rồi hả? Cô làm xưởng trưởng rồi, làm xưởng trưởng có cảm giác gì?"
Đối phương thờ ra, lộ nửa bên mặt: "Thanh niên trí thức Thẩm thật này, nghe mẹ cô nói, cô lên làm xưởng trưởng ở bộ đội rồi?"
Y vậy, bên ngoài vừa có chút gió thổi cỏ lay là tất cả mọi người lục tục ra hóng.
Sắp Tết, trời lạnh không phải vụ mùa nên mọi người đều tụ tập ở nhà Miêu Đông, vô cùng tẻ nhạt.
Theo tiếng hô này, các xã viên ở nhà Miêu Đông đều ngó ra xem.
"Thanh niên trí thức Thẩm thật à?"
Lúc xuống máy kéo, chân như đông cứng.
"Đi xe cả đoạn đường, con bé bị rét cứng người rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô cười mỉm, không mất lễ phép: "Tạm được, chú dì, không nói với mọi người nữa, con dẫn con về nhà trước." "Có phải cô phải quản lý rất nhiều người không?"
"Nếu con trai và con gái tôi có tiền đồ như vậy, tôi có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."
Đến khi Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Mọi người nhất thời mồm năm miệng mười nói: "Thanh niên trí thức Thẩm bản lĩnh thật, mới rời đại đội bao lâu mà đã lên làm xưởng trưởng rồi."
Nói đến nước này, mọi người đương nhiên không có cớ ngăn cản.
Bà dì lớn giọng, dù đã đi xa, Thẩm Mỹ Vân cũng nghe được.
"Lão Thẩm, ông về rồi đấy à?"
Hai người tới hàng rào trước cửa vườn rồi đẩy cổng vào, căn nhà nhỏ giấu giữa rừng rậm.
Miên Miên cũng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Từ chân núi leo lên sườn núi, Thẩm Mỹ Vân đầu đầy mồ hôi, thảo nào phải hoạt động nhiều thì người mới ấm được.
Như thế ngoại đào nguyên.
Bước chân cô khựng lại rồi đi càng lúc càng nhanh.
Trần Thu Hà đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà ấy bèn hô một câu.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi tới trước mặt, đứng ở cửa phòng bếp, không nói gì.
Trân Thu Hà như có cảm ứng, vô thức quay đầu lại.
Thì thấy cô con gái xinh đẹp nhà mình đứng ở cửa phòng bếp.
Bà ấy còn tưởng mình nhìn lầm.
Dụi dụi mắt, lại dụi dụi.
Ba lần liên tiếp.
Bà ấy mới kinh ngạc nói: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên cười với bà ấy: "Mẹ, là con đây." Trần Thu Hà vọt tới: "Đứa nhỏ này sao lại về, còn không nói trước một tiếng?"
Thẩm Mỹ Vân bị đập, cô cũng không giận, cười khanh khách nói: "Nếu nói thì còn gì là bất ngờ nữa?"
Trần Thu Hà ôm cô: 'Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn như một đứa trẻ vậy."
Nói xong nhìn sang Miên Miên rồi nhìn dáo dác bên ngoài.
"Sao vậy? Trường Tranh không tới à?"
"Hai đứa cãi nhau?”
Đối với mẹ vợ mà nói, thấy con gái dẫn con về nhà mẹ đẻ, phản ứng đầu tiên là vợ chồng son cãi nhau.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không cãi nhau."
"Tranh thủ hai ngày này rảnh rỗi về thăm mẹ, ba, và cậu."
"28 còn phải lên Bắc Kinh một chuyến."
Cô chưa dứt lời, Thẩm Hoài Sơn đã cõng một hòm thuốc gấp gáp chạy về.
"Mỹ Vân về rồi à?"
Ông ấy đang ngồi khám ở đội sản xuất, chợt nghe xã viên báo tin con gái mình dẫn cháu vê.
Thế là vừa khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, Thẩm Hoài Sơn chạy thẳng về nhà.
Ông ấy chạy rất vội, trời rõ ràng rất lạnh nhưng đầu ông lại đầy mồ hôi.
Thấy ba mẹ như vậy.
Trái tim Thẩm Mỹ Vân mềm nhũn, hình như cô đã hiểu được ý nghĩa của mỗi lần về nhà.
Mỗi lần về nhà đều có người chào đón và vui mừng.
Đó là đoàn tụ, là hóa nhung nhớ thành thực chất, là những lần gặp gỡ.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận