[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2016: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 7

Chương 2016: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 7Chương 2016: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 7
"Vậy chúng tôi lấy hai trăm tờ, ông chủ, phiên ông đếm giúp hai trăm tờ."
Ông chủ sạp báo lập tức cười toe toét: "Được được được, tôi đếm ngay đây."
Cái này rất dễ đếm, chỉ cần đếm một trăm tờ ra là được, số còn lại chính là hai trăm tờ, sáng nay ông ấy mở hàng từ lúc bảy giờ, bây giờ vẫn chưa có ai mua.
Hầu hết mọi người đến đều đọc lướt qua rồi đi luôn.
Hiếm khi gặp được khách sộp chịu mua nhiều như vậy, ông ấy đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm ăn này.
Ông chủ sạp báo hành động rất nhanh, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy, tờ này đến tờ khác, chỉ mất vài phút đã đếm được một trăm tờ để riêng ra một bên, số báo còn lại dày cộp, ông ấy đưa cho Thẩm Mỹ Vân và bà Quý.
"Đây, hai trăm tờ."
Bà Quý gật đầu chia đều với Thẩm Mỹ Vân, bỏ vào túi sau đó đưa cho ông ấy hai tệ.
Nhìn Thẩm Mỹ Vân và bà Quý rời đi, ông ấy lập tức cất tiếng rao: "Mau đến xem, mau đến xem này, báo hôm nay có bài phỏng vấn thủ khoa đại học, đây là một thiên tài học bá, mua về cho con cái xem, để học theo, biết đâu sang năm thủ khoa đại học lại xuất hiện ở nhà các vị đấy."
"Ông anh, ông cầm lấy đi."
Thẩm Mỹ Vân cười, xách nửa túi báo nói: "Nhà tôi có con sang năm thi đại học, mua nhiều về một chút, dán đầy đầu giường, để bọn trẻ ngày nào cũng xem, cũng được hưởng ké chút hơi của thủ khoa đại học."
Ngay cả ông chủ sạp báo như ông ấy, mỗi ngày cũng chỉ nhập ba trăm tờ.
Ông chủ sạp báo vui vẻ nhận lấy, chỉ hơi tò mò: "Hai bà mua nhiều thế để làm gì?"
Câu này vừa nói xong, ánh mắt mọi người sáng lên, đương nhiên mắt ông chủ sạp báo còn sáng hơn. "Tiần đây."
"Tôi lấy năm tờ."
Còn những người vốn đang xem ké ở sạp báo, thấy người đến đông thì lập tức móc tiền ra: "Ông chủ, cho tôi một tờ trước, à không, cho tôi ba tờ."
"Đúng đúng đúng, còn tôi, cho tôi hai tờ."
Tiếng rao này vang xa, những người qua đường vốn đang vội đi làm cũng phải dừng xe lại đến mua một tờ báo.
Thấy báo đã bán hết nhưng vẫn còn người đến hỏi mua.
Người đông lên, mọi người tranh nhau mua, một trăm tờ báo chưa đầy mười phút đã bán hết sạch.
Ông chủ sạp báo thu được một đống tiền thì vẫn còn hơi sững sờ, ông ấy bán báo nhiều năm nay mà chưa bao giờ làm ăn phát đạt như vậy.
Được rồi!
Ông ấy lập tức quay người, cầm điện thoại trên quầy kính lên gọi điện đến tòa soạn.
Nhà họ Quý, sau khi Thẩm Mỹ Vân và bà Quý xách báo về, Hướng Hồng Anh và mọi người cũng lần lượt thức dậy.
Còn cả ngày hôm nay nữa, bán hết một nghìn tờ, ông ấy tin là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ba trăm tờ báo, bảy giờ mở hàng bảy rưỡi đã bán hết.
"À không, tôi lấy một nghìn tờ."
Chuyện như vậy xảy ra ở nhiều sạp báo và cơ quan.
"Hôm nay các anh còn báo không? Tôi lấy thêm năm trăm tờ."
"Mẹ, Mỹ Vân, hôm nay sao hai người dậy sớm thế?"
Ngày thường Mỹ Vân toàn ngủ đến tám, chín giờ, không ngờ hôm nay lại dậy sớm như vậy. Thẩm Mỹ Vân cười: 'Hôm qua em ngủ sớm, hôm nay Miên Miên dậy em cũng dậy theo, vừa hay cùng mẹ ra ngoài mua báo."
Bà Quý: "Đúng đúng đúng, lại đây, lại đây, mỗi người lấy một tờ, xem ảnh của Hướng Phác, đẹp trai thật."
Nghe vậy, Hướng Hồng Anh và mọi người đều tò mò nhìn sang.
Nhìn thấy ảnh của Ôn Hướng Phác trên báo, Từ Phượng Hà hâm mộ không thôi: "Ước gì Hướng Phương và Hướng Viên nhà mình ngày nào đó cũng thi đậu thủ khoa, lên báo, tôi chết cũng đáng."
"Bậy bậy bậy." Quý Trường Cần che miệng vợ: "Gần sang năm mới, em nói linh tinh gì thế."
"Bọn nó có thi trượt thì cũng là con trai em."
Quý Hướng Viên và Quý Hướng Phương thích nghe những lời này nhất, đương nhiên đây cũng là lý do vì sao quan hệ của họ với ba rất tốt.
Quý Hướng Viên cười hì hì: "Mẹ, con và Hướng Phác là anh em tốt, thằng bé là anh em của con, con lại là con trai của mẹ, làm tròn lên, Hướng Phác cũng là con trai của mẹ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận