[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1120: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 7

Chương 1120: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 7Chương 1120: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 7
Sĩ quan hậu cần trợn mắt xem thường, nói thầm trong lòng Quý Trường Tranh cũng thật không xem anh ấy là người ngoài.
Nhưng mà...
Lúc Thẩm Hoài Sơn muốn lên xe, Trần Quốc Hoa chạy tới: "Thầy ơi."
Ông vẫn còn mặc áo blouse trắng.
"Sao em lại tới đây?"
"Dạ em muốn hỏi thầy, thầy có thể định kỳ đến đây, dạy một khoá cho bác sĩ của bệnh viện chúng em được không ạ?”
Trần Quốc Hoa biết rõ, một bác sĩ giỏi như Thẩm Hoài Sơn, là khả ngộ bất khả cầu.
Ông chỉ hận không thể mời Thẩm Hoài Sơn đến bệnh viện của mình.
Dù sao, ngày thường Trần Quốc Hoa cũng là người mà ngay cả thời gian ăn cơm đi vệ sinh, cũng hận không thể dồn mỏng đến có thể nhét kẽ răng.
Lần này ông ấy có thể đến đây, cũng vì đã đi xuyên đêm, nếu không phải vì việc gấp, ông ấy cũng không thể rời khỏi đại đội Tiền Tiến.
Thời gian hai ngày cũng là do Trân Quốc Hoa cố gắng chừa ra.
"Mỗi tháng em sẽ đến chỗ thầy hai ngày, thầy không cần phải quan tâm đến em, chỉ cần em được nhìn thây chữa bệnh là được rồi."
Trân Quốc Hoa cảm thấy đáng tiếc: "Vậy như này có được không ạ?"
Ông là chủ nhiệm phòng của bệnh viện thành phố Mạc Hà, bận muốn chết đi được, nếu để người khác biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Thân phận của thầy không tiện."
Cũng là nhắc nhở.
Thẩm Hoài Sơn nghe lời này, nhìn Trân Quốc Hoa một lát: 'Quốc Hoa, bây giờ giai cấp xã hội của thầy không tốt, em đi gần với thầy, thì sẽ bị liên lụy." Đây là sự thật.
Ông thậm chí còn khống chế thời gian đi nhà vệ sinh trong vòng ba phút.
Giống như ca bệnh của lão Hổ, một tuần gặp một ca như vậy, cũng đã là hiếm có rồi.
Đầu đã nói đến thế rồi.
Thẩm Hoài Sơn cũng không tiện từ chối nữa, ông ấy chỉ nói: "Hiện giờ thây làm bác sĩ ở bên đại đội Tiền Tiến, hằng ngày cũng chỉ khám mấy bệnh vặt như đau đầu phát sốt thôi, rất khó gặp được những ca bệnh nặng giống như bệnh viện của em."
Trần Quốc Hoa: "Thầy à, thầy nói vậy thì xem thường em quá, em đi tìm thầy là để học tập, nếu thực sự có vấn đề gì, em sẽ dốc hết sức để gánh chịu."
"Không sao ạ, vậy em sẽ theo học cách chữa đau đầu phát sốt của thầy."
Thái độ kia muốn bao nhiêu cung kính, thì có bấy nhiêu cung kính.
Được đến đáp án xác thực, Trần Quốc Hoa vui mừng híp mắt: "Cảm ơn thầy."
Ông ấy ừ một tiếng: "Vậy tháng sau bắt đầu đi."
Thẩm Hoài Sơn thân làm bác sĩ, ông ấy rất xem trọng học sinh dưới tay mình, có tinh thân ham học hỏi như khát nước.
Rồi đứng ở bên cạnh nhìn Thẩm Hoài Sơn lên xe.
Xem ra ông đã quyết định dính lấy Thẩm Hoài Sơn.
Nhìn mà khiến sĩ quan hậu cần không nhịn được trố mắt, nhịn không được cùng Quý Trường Tranh nói thầm: "Vị ba vợ này của cậu, làm nghề gì vậy?"
Sao mà cả chủ nhiệm của bệnh viện cũng tôn sùng đến vậy.
Quý Trường Tranh ngẩng đầu: "Ba tôi trước kia là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện thủ đô."
Sĩ quan hậu cần nghe vậy, nhịn không được hâm mộ nói: "Tên nhóc nhà cậu thật sự là vận may tới ngập nhà."
Cái gì tốt cũng đều lọt vào tay Quý Trường Tranh. Quý Trường Tranh cười cười không nói gì, mở cửa ghế phụ cho Thẩm Hoài Sơn, xe anh lái là xe tải, gầm xe cao, nói thật may mà vóc người Thẩm Hoài Sơn cũng không thấp.
Nếu không sợ là phải bò lên trên.
Sau khi lên xe, Quý Trường Tranh đều đã lái xe đi rất xa rồi.
Thẩm Hoài Sơn sờ túi tiền, thế mà lại lấy ra một nhúm tiền, thấy vậy, ông ấy lập tức sửng sốt: "Con cho ba tiền à?"
Ngày hôm qua ông ấy ra cửa rất sốt ruột, không đem theo tiền.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không có ạ."
Sau đó anh lại như nhớ tới cái gì, ánh mắt hơi đọng lại: "Vào buổi chiều, Lương Chiến Bẩm từng đến phòng nghỉ của ba một chuyến."
Sợ là số tiền này, được lén lút nhét vào tại lúc đó.
Thẩm Hoài Sơn: "Đứa nhỏ này thật là, không phải đã nói là không cần tiền rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận