[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1248: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Tám Xuyên Không 7

Chương 1248: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Tám Xuyên Không 7Chương 1248: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Tám Xuyên Không 7
Nhà Thẩm Mỹ Vân vô thức nhìn nhau: "Sao lại có khách tới?"
Không thể để người khác nhìn thấy bàn thức ăn này.
Nhác thấy Trần Thu Hà muốn cất đi, Thẩm Mỹ Vân nghĩ: "Thôi vậy, cứ nói con mang thịt từ nói khác về."
"Đi xem là ai trước?”
Trần Hà Đường đứng lên: "Để cậu!"
Một lát sau.
Trân Hà Đường quay lại với vẻ mặt kỳ lạ, sau lưng còn có một người.
Ngay lúc Thẩm Mỹ Vân muốn hỏi Trần Hà Đường sao lại dẫn vào.
Trên người còn hơi lạnh và gió rét: "Không phải nói ngày mai gặp ở nhà ga à? Vừa tan tâm thì anh đã chạy từ doanh đội về nhà."
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Người tới không phải người ngoài, chính là Quý Trường Tranh.
"Không nói trước với em một tiếng."
Cô kinh ngạc, nhanh chóng đứng dậy đi ra đón: “Quý Trường Tranh, sao anh lại tới đây?"
Quý Trường Tranh còn xách theo hành lý, ngàn dặm xa xôi tới tìm vợ.
Thì thấy mặt người kia.
"Bị ngốc à?"
Đương nhiên, chính anh cũng suýt nôn mửa.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì giật mình, đưa tay sờ mặt anh, lạnh như băng.
Vốn là ba tiếng đi đường, anh phóng vù vù nên một tiếng rưỡi là đến.
Nghe vậy, đám Trần Thu Hà bật cười: "Vợ chồng son một ngày không gặp như cách ba thu."
Quý Trường Tranh nhấch miệng cười với Thẩm Mỹ Vân: "Nhớ em và Miên Miên."
Họ mới đi hai ngày, trong nhà trống rỗng, trái tim anh cũng trống rỗng theo.
Nào có ai như vậy.
Nếu không sao lại gọi là vợ chông son chứ?
Quý Trường Tranh nhếch miệng cười: "Cảm ơn mẹt"
Vừa tới cửa nhà vợ liên ngửi thấy mùi thơm.
Tan tầm là chạy như điên, không có cả thời gian ăn uống.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Buổi trưa buổi tối cũng chưa ăn."
Trần Thu Hà sốt sắng: "Mẹ đi cuốn cho con hai cái bánh thịt rồi uống một chén canh nóng."
Bà ấy đứng lên hỏi: "Ăn chưa?"
Miệng ngọt lắm.
Trần Thu Hà tươi tắn mặt mày.
Nhân lúc Trần Thu Hà bận rộn, Thẩm Mỹ Vân kéo Quý Trường Tranh ngồi xuống, đưa bánh cuốn của mình cho anh: "Ăn hai miếng lót dạ trước đã."
"Ba mẹ biết Tết năm nay chúng ta không ở đây nên hôm nay coi như ăn cơm đoàn viên."
Cô cũng đang giải thích cho việc tại sao trên bàn lại nhiều đồ ăn như vậy.
Quý Trường Tranh từ trước đến nay thích sạch sẽ nhưng giờ thì không khách sáo với Thẩm Mỹ Vân, nhận lấy bánh thịt cuốn cô đã ăn một nửa, cắn một miếng.
Sau đó mắt anh sáng lên: "Bánh cuốn thịt đầu heo?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
"Anh cũng thích?"
Quý Trường Tranh nhướng mày, hơi kinh ngạc: "Em cũng thích?” Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
Miên Miên bên cạnh phát hiện mình hoàn toàn không chen vào được, bèn chuyển băng ghế nhỏ sang ngồi cạnh Thẩm Hoài Sơn.
"Ông ngoại, ông có thấy không, trong mắt ba con chỉ có mẹ con."
Cô bé thấy hết rồi, ba vừa vào nhà đã tìm khắp phòng, mãi đến khi nhìn thấy mẹ thì mắt sáng như đèn pha.
Thẩm Hoài Sơn nghe vậy ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, ba mẹ con yêu thương nhau thì mới yêu thương con được, biết không?"
Miên Miên nghiêng đầu: "Đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về ạ?"
Thẩm Hoài Sơn: "Đúng, Miên Miên nhà chúng ta thật thông minh."
Cuộc đối thoại của một già một trẻ này khiến Thẩm Mỹ Vân hơi ngại ngùng.
Quý Trường Tranh lại rất thoải mái: "Ba đối xử tốt với mẹ, đó là lẽ đương nhiên, không phải bàn cãi."
Miên Miên: "Vậy đối với con thì sao?"
Quý Trường Tranh: "Đối với con, đó là trách nhiệm."
Miên Miên cười khanh khách: "Vậy đối với mẹ thì sao?"
Quý Trường Tranh nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, chợt nở nụ cười, vừa lưu luyến vừa trìu mến: "Đối với mẹ con à? Đó là tình yêu."
Vừa dứt lời, cả phòng đều im lặng theo.
Mặt Thẩm Mỹ Vân vô thức đỏ lên, cô trừng mắt nhìn Quý Trường Tranh, nhéo tay anh một cái.
"Nói bậy bạ gì đó?"
Nói rất nhỏ nhưng trong phòng quá yên tĩnh nên mọi người đều nghe được.
Quý Trường Tranh bị nhéo cũng không tức giận, cười: "Vốn là thế mà? Nếu không tin thì hỏi bố xem có thích mẹ nhất không?" Chủ đề đột nhiên chuyển sang Thẩm Hoài Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận