[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 477: Ngày Thứ Năm Mươi Xuyên Không 8

Chương 477: Ngày Thứ Năm Mươi Xuyên Không 8Chương 477: Ngày Thứ Năm Mươi Xuyên Không 8
"Chú thấy cháu ở đây một mình cũng khá cô đơn, chú chuyển nấm mồ cô đơn của cô bé Thẩm Miên Miên đến đây với cháu, hai người làm bạn, dưới đó cháu hãy chăm sóc người ta, coi như cháu đền bù lỗi lầm."
Điều này khiến Quý Minh Viễn như hồn ma có chút cạn lời, chú của cậu ta đã lớn tuổi thế rồi mà vẫn thích trêu chọc cậu ta.
Tuy nhiên, chuyển mộ của Thẩm Miên Miên đến đây cũng tốt, cô bé Thẩm Miên Miên còn thảm hơn cậu ta, sau khi chết trở thành một nắm đất vàng, thậm chí không có người cúng bái, càng không nói đến một ngôi mộ.
Quý Minh Viễn muốn nói: "Chú, chú chuyển đi."
Nói một câu nhưng đối phương không nghe thấy gì cả, điều này khiến Quý Minh Viễn có chút thất vọng.
Sau này, số lần thất vọng nhiều rồi, cậu cũng quen.
Cậu ta đi theo chú Quý Trường Tranh cả đời, nhìn chú Út mình cô đơn cả đời, không lấy vợ, không sinh con.
Chỉ là vào các dịp lễ tết, mang theo một bình rượu đến thăm cậu ta.
Cậu ta đã mắc nợ chú Út cả đời.
Cậu ta mất rồi, ba mẹ cậu ta vẫn còn những đứa con khác phụng dưỡng.
Đúng vậy.
Dùng lời của chú Út, tình nghĩa lớn lên cùng nhau, thực sự mắc nợ cậu ta.
Nhưng chú thì khác, nhiều đứa cháu trai như vậy, chú dường như chỉ coi trọng cậu 1a.
Nhưng, chú Út đã nói sai một câu, không phải chú nợ cậu ta, mà là cậu ta nợ chú Út.
Đây là điều mà ba mẹ cậu ta đều không làm được, vì ba mẹ cậu ta không chỉ có cậu ta là con.
Ngay lập tức, động tác anh lại chậm rãi.
Ánh mắt tuy rằng tang thương, nhưng lại mang theo hoài niệm.
Quý Trường Tranh nhìn thấy Quý Minh Viễn như vậy, cơn tức giận trong lòng lập tức tan biến, anh giơ tay lên định tát như trước đây, nhưng khi chú ý đến băng gạc trên đầu Quý Minh Viễn.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Quý Minh Viễn ướt nhòe, như cách biệt cả thế hệ, cậu ta gọi một tiếng: "Chú Út."
Nghe chú Út tiếp tục dạy dỗ mình như vậy, Quý Minh Viễn không những không tức giận, ngược lại còn có chút nhớ nhung, đôi mắt sâu thẳm già nua kia, cũng vui theo.
Thật sự có tiền đồ.
Đàn ông nhà họ Quý, còn có người ngã từ trên cây xuống như vậy.
"Nghe nói cháu ngã từ trên cây xuống, ngã thành ra thế này? Giỏi quá nhỉ?"
"Chú út."
Quý Trường Tranh bị ánh mắt của cháu trai nhìn đến nổi da gà, anh cầm gối kê sau lưng Quý Minh Viễn, không nhịn được nói: "Cháu nhìn gì đấy? Chú là chú cháu, là bậc trưởng bối của cháu, chứ không phải cháu của cháu, cất cái ánh mắt hiền lành của cháu đi."
Chú của cậu ta khi còn trẻ thật tốt, khí phách hiên ngang, không uể oải, không tóc bạc, tinh thần phấn chấn.
Quý Minh Viễn ừ một tiếng, ánh mắt không ngừng nhìn anh.
Nhưng lại bị Quý Trường Tranh ấn xuống: "Nắm cái gì? Không nhìn thấy cháu thành ra thế này sao, nằm yên cho chú."
Đây mới chính là chú của cậu ta.
Cậu ta định ngồi dậy, nắm lấy tay đối phương.
Sao mà giống ông già thế. Quý Minh Viễn: "..."
Quý Minh Viễn bật cười, ánh mắt cậu ta không hiền lành sao được, không tính kiếp này, chỉ tính kiếp trước, cậu ta đã sống đến hơn sáu mươi tuổi rồi.
Ba mươi năm đầu là người, ba mươi năm sau là hồn ma.
Cộng thêm tuổi của kiếp này, ít nhiều cũng được coi là một ông lão trăm tuổi.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Viễn bật cười: "Chú, chú không giới thiệu với cháu sao?"
Cậu ta nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân bên cạnh.
Chuyện này.
Bầu không khí đột nhiên im lặng.
Nụ cười trên mặt Quý Trường Tranh cũng biến mất, anh im lặng một lát rồi giới thiệu với Quý Minh Viễn: "Đây là thím của cháu, Thẩm Mỹ Vân."
Khi anh nói lời này, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của đối phương.
Quý Minh Viễn dường như không nhìn thấy, cậu ta đưa tay về phía Thẩm Mỹ Vân, gọi một tiếng: "Thím."
Rất chân thành.
Kiếp này chú của cậu ta có thể gặp được người mình thích, có thể kết hôn, cũng coi như đã thỏa mãn nguyện vọng làm hồn ma kiếp trước của cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận