[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1386: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Sáu Xuyên Không 5

Chương 1386: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Sáu Xuyên Không 5Chương 1386: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Sáu Xuyên Không 5
Có người một nhà Thẩm Mỹ Vân, hai người nhà tham mưu Chu, ba người nhà sở trưởng Tư, lão đại không tới vì lớn tuổi rồi nên không thích chạy ra ngoài nữa.
Thà ở nhà tự mình ăn bột ngô.
Vì lý do này Thẩm Thu Mai cũng mắng mỏ con lớn nhà mình nhưng vô dụng không giúp được gì cho mẹ mà còn hoàn toàn không nghe lời.
Vì vậy Thẩm Thu Mai chỉ dẫn theo ba đứa nhỏ đến đây.
Tam Ny và em tư đều quen thuộc với Miên Miên nhưng chị cả của bọn họ năm nay đã mười bốn tuổi vì lớn hơn nên không thể chơi cùng bọn trẻ.
Một người nói sau khi ăn xong.
Cô bé hơi kiềm chế ngồi xuống bên cạnh em tư. Cô bé hơi hướng nội nên ngày thường cũng hiếm khi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên đến nhà họ Quý.
Sau khi người lớn ngồi xuống nhìn thấy món lẩu cá muối nổi đầy dầu đỏ ánh mắt nhịn không được sáng lên.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp bày ra một chiếc bàn nhỏ cho bọn nhỏ khoai tây cắt lát và đồ chiên mà trên bàn lớn không có cũng như những lát bánh bao hấp nhúng đường đỏ.
Đây đều là đồ ăn ngon.
"Chúng con sẽ ngồi đây, mọi người là người lớn đừng tranh giành với chúng con."
Đôi mắt của mấy đứa nhỏ sáng lên.
Người lớn nghe vậy khóe miệng giật giật. Ở đây có món lẩu cá muối ngon hơn sao lại tranh lấy đồ đó của bọn nhỏ được?
Tỉ mỉ đếm lại thì trẻ nhỏ đã có tới sáu bảy đứa nếu ngồi trên bàn chính thì thật sự không đủ chỗ ngồi. Lần này cô ấy vừa nôn ra thì mọi người đều nhìn sang.
Sở trưởng nhịn không được hít một ngụm lớn: "Chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi."
Còn chưa nói xong Triệu Ngọc Lan cũng hít một hơi thật sâu nhịn không được che miệng lại: "Oẹ!”
"Món này ngon quá."
"Ngọc Lan, em có thai à?"
Ở đây ngoại trừ Tống Ngọc Thư là một cô gái trẻ chưa chồng ra thì tất cả những người có mặt đều là người từng trải.
Lập tức hiểu ra.
Chuyện này...
Triệu Xuân Lan là người đặt câu hỏi đầu tiên trong giọng điệu có vài phần kinh hỉ.
Triệu Xuân Lan lập tức vui mừng không nhịn được tiến lên nắm lấy tay Triệu Ngọc Lan: "Chuyện tốt, chuyện tốt, đây là chuyện tốt."
Chu kỳ kinh nguyệt của cô ấy đã bị trễ một tháng mà vừa nhìn thấy cá muối bên này thì lập tức nôn.
"Hôm nay mới biết được."
Triệu Ngọc Lan hơi xấu hổ trong phòng có quá nhiều người đều nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng như muỗi kêu.
Đây không phải là có thai thì là cái gì?
Em gái cô ấy có thai mà cô ấy còn chưa biết.
Em gái thân yêu nhất của cô ấy không những đã lập gia đình mà còn có bé cưng cho riêng mình.
Đây thực sự là niềm vui lớn đối với Triệu Xuân Lan.
Cô ấy đối xử với em gái Triệu Ngọc Lan của mình như thể chị gái là một người mẹ, vì vậy cô ấy vui mừng từ tận đáy lòng đối với em gái mình. Triệu Ngọc Lan hơi xấu hổ: "Chị, người nhiều như vậy."
Cô ấy không quen nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.
Triệu Xuân Lan cười ha ha một tiếng nói: "Không sao không sao, đều là người một nhà."
Ánh mắt của cô ấy có vài phần thương tiếc: "Em vừa có thai, không thể ngửi được mùi mặn có muốn ăn gì không, một mình chị nấu cho em ăn."
Triệu Ngọc Lan lắc đầu: "Mấy ngày nay em không có khẩu vị nên không muốn ăn gì cả"
"Vậy thì không được."
Triệu Xuân Lan trực tiếp ngắt lời: "Vẫn phải ăn một chút nếu không em không chịu nổi mà đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ không đủ dinh dưỡng."
Triệu Ngọc Lan hơi khó xử.
"Thật sự không muốn ăn, mùi quá nồng, chị, em ngồi trước cửa hít thở chút không khí trong lành."
Mùi cá muối trong nồi lẩu rất nồng nặc vì thế cả nhà đều có mùi như vậy nên Triệu Ngọc Lan không chịu nổi.
Lần này ngược lại Triệu Xuân Lan không có ngăn cản.
"Chị lấy cho em một tô mì nước. Thêm một quả trứng luộc nhé?"
Hiện tại cô ấy không có tâm trạng ăn uống mà chỉ muốn chăm sóc em gái thật tốt để cô ấy có thể sinh con thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận